Editor: Kẹo Mạch Nha
Ba ngày trước.
Buổi chiều thứ ba, tiết thể dục.
Tống Nhiễm có việc muốn ra cổng trường, chạy đến văn phòng xin nghỉ học với Trương Xuân Lệ.
Tống Nhiễm vừa mới ép tóc thẳng, nhìn cả người trông ngoan ngoãn đi rất nhiều, thái độ của Trương Xuân Lệ đối với cô tốt lên không ít, liền hỏi: "Đi làm gì?"
Tống Nhiễm trả lời: "Đi bệnh viện, giúp bố em mua ít thuốc."
Thuốc trong nhà uống sắp hết rồi, Tống Nhiễm ngày thường không có thời gian đi bệnh viện mua, vừa lúc đuổi kịp tiết thể dục này (?).
Trương Xuân Lệ nghe vậy, thuận miệng hỏi: "Bố em bị làm sao vậy?"
Tống Nhiễm đáp: "Không có gì, chỉ là tim có chút vấn đề nhỏ."
Trương Xuân Lệ vừa nghe là tim có vấn đề, tự nhiên không dám chậm trễ, từ trong ngăn kéo lấy đơn xin nghỉ ra, ký tên đưa cho Tống Nhiễm: "Em viết lí do xin nghỉ vào đi, khi nào thì có thể trở về?"
"Buổi tối tiết tự học có thể trở về ạ."
"Ừ, đi đi."
Tống Nhiễm nói cảm ơn với Trương Xuân Lệ, cầm đơn xin nghỉ đi ra văn phòng.
Cũng đúng lúc, mới từ văn phòng đi ra, liền gặp phải Lục Mộ Trầm từ trên tầng đi xuống.
Tống Nhiễm vừa nhìn thấy Lục Mộ Trầm, hai mắt lập tức sáng lên, cao hứng mà chạy về phía anh, kéo tay anh, ngửa đầu cười khanh khách hỏi: "Ngươi đi đâu vậy?"
"Đi văn phòng lấy chút đồ." Nói xong, liền cầm đơn xin nghỉ trong tay Tống Nhiễm, cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Tống Nhiễm viết lí do xin nghỉ, ấn đường hơi hơi chau lại, sau đó ngẩng đầu lên, lo lắng mà nhìn cô: "Bệnh viện? Em đi bệnh viện làm gì?"
Tống Nhiễm a một tiếng: "Ừm... Đi mua chút thuốc..."
"Thuốc gì? Em bị bệnh sao?" Lục Mộ Trầm bỗng nhiên khẩn trương, ngay sau đó liền giơ tay sờ lên trán Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm kéo tay anh, lắc đầu nói: "Không phải em, là..." Cô hơi do dự, nhỏ giọng bổ sung câu sau: "Là bố em..."
"Bác ấy bị sao vậy?" Lục Mộ Trầm quan tâm hỏi.
Tống Nhiễm trả lời anh: "Chính là bệnh cảm bình thường, không có gì."
Lục Mộ Trầm nhìn cô, lại hỏi: "Đi bệnh viện nào?"
"Bệnh viện nội thành nha."
Lục Mộ Trầm nghe vậy, lập tức lấy điện thoại từ túi quần ra: "Em đợi chút, để anh nói với mẹ một tiếng, em trực tiếp đi tìm bà ấy lấy thuốc."
Nói xong, liền rút điện thoại ra. (1)
(1) Đây là nguyên văn "liền rút ra một cái thân tình kèn cóc
-nê"
"A, không cần!" Tống Nhiễm bị dọa nhảy dựng, lập tức giữ chặt cánh tay Lục Mộ Trầm, sốt ruột ngăn cản: "Đừng làm phiền bác, em chỉ đi mua thuốc mà thôi."
"Bệnh viện nhiều người, em đi, xếp hàng cũng mất một thời gian dài."
Tống Nhiễm muốn nói không sao, mỗi lần xếp hàng mua thuốc gì đó, cô đã quen rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!