Editor: Kẹo Mạch Nha
Tống Nhiễm theo bản năng nắm chặt tay Lục Mộ Trầm, đầu ngón tay véo thịt trong lòng bàn tay anh.
Lục Mộ Trầm cúi đầu nhìn cô, ôn nhu trấn an: "Đừng sợ."
Vừa dứt lời, trong cửa liền truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, sau đó nghe thấy tiếng mở cửa.
Đã đến bước này rồi, khẩn trương cũng vô dụng.
Tống Nhiễm âm thầm thở sâu, thời điểm cửa phòng từ bên trong mở ra, trên mặt đã thả lỏng, lộ ra nụ cười.
Nhưng mà, lúc mẹ Lục xuất hiện trước mắt, Tống Nhiễm vẫn có chút ngây người.
Phản ứng đầu tiên cô nhìn thấy mẹ Lục là: Khó trách Lục Mộ Trầm lớn lên đẹp trai như vậy, thì ra là mẹ xinh đẹp như vậy.
Ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn vẫn trẻ đẹp.
Mà càng quan trọng hơn là, bà cười rộ lên, làm cô cảm thấy hòa ái dễ gần, bộ dáng rất ấm áp, cùng với trong tưởng tượng của cô hoàn toàn không giống nhau.
Tống Nhiễm ngốc nửa giây, lập tức hoàn hồn, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Cháu chào bác."
Cô cong cong mắt, nụ cười sạch sẽ ấm áp.
"Chao ôi!"Mẹ Lục lập tức lên tiếng, chạy nhanh đến kéo tay Tống Nhiễm, cười nói: "Cháu là Nhiễm Nhiễm đúng không, lớn lên cũng thật đẹp. Đến đây đến đây, vào phòng đi."
Nói xong, liền kéo Tống Nhiễm vào nhà, lấy ra từ tủ đựng giày một đôi dép lê mới màu hồng nhạt, muốn giúp Tống Nhiễm để trên đất.
Tống Nhiễm thụ sủng nhược kinh, vội duỗi tay cầm, không ngừng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn bác, cháu tự mình làm là được rồi."
"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn." Mẹ Lục cười đưa dép lê cho cô, nhịn không được đánh giá cô nhiều hơn một chút.
Lúc Tống Nhiễm mỉm cười nói "Cháu chào bác", bà liền cảm thấy trước mắt sáng ngời. Tối hôm qua xem ảnh, chỉ cảm thấy cô bé này lớn lên xinh đẹp, nào biết vừa nhìn thấy người thật, mới hiểu được con trai nói người thật so với ảnh chụp còn xinh đẹp hơn.
Thật ra người thật so với ảnh chụp không có gì khác nhau, quan trọng là thần thái, bộ dáng tươi cười ngọt ngào, phá lệ được lòng bà.
Tống Nhiễm đổi dép lê, mẹ Lục liền đi đến kéo tay cô, vừa đi vào bên trong vừa nói những chuyện trên trời dưới đất với cô, nói: "Ngày hôm qua A Mộ còn cho chúng ta nhìn ảnh của cháu, lúc ấy bác liền cảm thấy, cô bé này cũng thật xinh đẹp, kết quả A Mộ nói cháu người thật so với ảnh chụp còn xinh đẹp hơn, lúc ấy bác còn không quá tin, hiện tại vừa thấy, quả thật đúng như vậy."
"..." Tống Nhiễm không nghĩ tới Lục Mộ Trầm vậy mà đưa ảnh của cô cho bố mẹ anh nhìn, còn khen cô là người thật so với ảnh chụp còn xinh đẹp hơn?
Tống Nhiễm trong lòng cười khổ ha ha, nghĩ thầm: Này ca ca, có thể khiêm tốn một chút hay không?
Được mẹ Lục khen, Tống Nhiễm lập tức ngượng ngùng cực kỳ, vội nói: "Bác, người khen làm cháu ngượng ngùng."
Tống Nhiễm thật sự thẹn thùng. Lần đầu tiên gặp mặt trưởng bối được khen như vậy, thật sự có chút sợ hãi. Huống chi, trưởng bối này là mẹ bạn trai của mình.
Bất quá, tâm trạng lúc này của Tống Nhiễm đã không thể diễn tả thành lời. Bởi vì sự việc phát triển hoàn toàn khác với dự kiến của cô.
Lúc trước, cô nghĩ tới rất nhiều loại gặp mặt khả năng sẽ phát sinh.
Nghĩ đến khả năng bố mẹ của Lục Mộ Trầm sẽ lạnh nhạt đối với cô, làm cô xấu hổ không biết theo ai.
Nghĩ đến, khả năng bọn họ sẽ e ngại mặt mũi của Lục Mộ Trầm, mặt ngoài thì khách khí với cô, ngầm nghiêm túc mà cảnh cáo cô, làm cô chia tay cùng Lục Mộ Trầm, không cần ảnh hưởng đến việc học tập của anh.
Cũng nghĩ đến, bọn họ sẽ không ngừng hỏi một chút về hoàn cảnh gia đình cô, bố làm công việc gì, mẹ làm công việc gì...
Khả năng là cô có chút mẫn cảm, nhưng trong khoảng thời gian gần đây xác thật mỗi ngày cô đều nghĩ những việc này, vẫn luôn rất lo lắng. Rất nhiều lần nói với Lục Mộ Trầm, không nghĩ đến, anh kiên trì, một hai phải mang cô đến.
Bởi vì chuyện này, còn tức giận với Lục Mộ Trầm hai lần. Cô nghĩ không ra, làm gì phải một hai mang cô đến gặp mặt bố mẹ anh?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!