Chương 19: (Vô Đề)

Editor: Kẹo Mạch Nha

~Sau khi Lục ca Nhiễm tỷ chính thức hẹn hò tớ sẽ đổi cách xưng hô từ "cậu

- tớ" thành "anh

- em" nhé. Nhưng sẽ để Lục ca bắt đầu kiểu xưng hô này trước!!!~

Lục Mộ Trầm đã hoàn toàn mất đi lí trí, trong đầu trống rỗng, anh thậm chí không biết chính mình đến tột cùng đang làm những gì.

Thẳng đến lúc tiếng chuông vào học chợt vang lên, trong lòng anh giống như có tiếng sấm nổ tung. Cả người anh cứng đờ, bỗng dưng phục hồi lại tinh thần. Giây tiếp theo, giống như bị điện giật, đột nhiên buông Tống Nhiễm ra.

Độ ấm trên môi đột nhiên biến mất, trong lòng Tống Nhiễm bỗng dưng cảm thấy trống vắng.

Cô dựa lưng vào tường, ngơ ngác nhìn anh: "Cậu..."

"Thật xin lỗi." Còn chưa kịp nói chuyện, Lục Mộ Trầm đã mở miệng trước.

Anh xin lỗi, xin lỗi vì chính mình vừa rồi xúc động mất đi lí trí.

Mắt đen trầm, nhiễm vài phần khắc chế không nổi đè nén cùng khổ sở.

Trong lòng anh nghĩ là, ngày đó ở núi Phượng Hoàng, không có đồng ý với Tống Nhiễm ở bên nhau, sẽ là việc mà đời này làm anh hối hận nhất.

Tống Nhiễm lúc ấy nói anh sẽ hối hận, quả nhiên là cô nói đúng rồi.

Chỉ là không nghĩ đến báo ứng tới nhanh như vậy.

Ánh mắt anh thật sâu nhìn Tống Nhiễm, vô thức, lùi về sau một bước.

Muốn nói cái gì, yết hầu giống như bị lửa đốt, ê ẩm trướng trướng, như thế nào cũng không thể phát ra thanh âm nào.

Tống Nhiễm thấy anh lùi một bước, trong lòng nhảy dựng lên, lập tức kéo cổ tay của anh lại.

Lục Mộ Trầm dừng lại, anh nhìn cô, cảm xúc trong mắt rất phức tạp.

Thật lâu sau, mới mở miệng: "Tống Nhiễm, thật xin lỗi, tớ..."

"Chờ một chút!" Thời điểm Tống Nhiễm nghe thấy Lục Mộ Trầm nói xin lỗi lần thứ hai, cuối cùng cũng không nhịn được, vẻ mặt mờ mịt đánh gãy lời anh: "Cậu đang nói thực xin lỗi cái gì? Làm sao lại nói xin lỗi nha?"

Bình thường, sau khi hai người hôn hôn, không phải đều nói tớ thích cậu anh yêu em linh tinh gì đó sao? Cho nên hai chữ "xin lỗi" này của Lục Mộ Trầm là có ý gì?

"..." Vẻ mặt Tống Nhiễm hoang mang nhìn Lục Mộ Trầm, biểu hiện hoàn toàn không có nửa điểm tức giận, thế cho nên cũng làm Lục Mộ Trầm phát ngốc.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người mỗi người trầm mặc trong chốc lát.

Đột nhiên, giống như Tống Nhiễm nghĩ tới cái gì đó.

Mắt sáng cô lên, lập tức hiểu ra.

Thời điểm nhìn về phía Lục Mộ Trầm, trong mắt liền lộ ra vui vẻ.

Khóe mắt khẽ cong, ngẩng đầu, cười khanh khách nhìn anh, nói: "Lục Mộ Trầm, vừa nãy cậu nói xin lỗi, không phải là đang nói đến chuyện chưa có sự đồng ý của tớ mà cậu đã hôn tớ đấy chứ?"

Nói xong, cũng không đợi Lục Mộ Trầm trả lời, liền nhịn không được bật cười, rất hào phóng mà nói: "Không sao nha, tớ rất vui."

Kỳ thật nếu có thể hôn lâu hơn một chút, cô sẽ vui hơn. Tống Nhiễm vui vẻ mà nghĩ.

"..." Lời này của Tống Nhiễm vừa nói ra, thông minh như Lục Mộ Trầm, chỉ ngốc trong chớp mắt, lập tức liền minh bạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!