Chương 16: (Vô Đề)

Edit: Kẹo Mạch Nha

Tống Nhiễm nghe thấy Tần Phàm nói muốn lấy máu của Lục Mộ Trầm, theo bản năng ho khan một tiếng.

Tần Phàm ngẩng đầu lên, Tống Nhiễm lập tức đưa mắt ra hiệu cho cậu. Ý tứ rất rõ ràng, là chừa chút mặt mũi cho Lục Mộ Trầm.

Tần Phàm hiểu ý cô, nhưng tâm trạng cậu khó chịu, ghen tị, vì thế hừ một tiếng, giống như nàng dâu nhỏ bị ủy khuất, trợn trắng mắt liếc Tống Nhiễm một cái.

Tống Nhiễm: "..."

Tần Phàm này, trợn trắng mắt với cô là có ý gì???

Bài phát xong, đầu Tống Nhiễm đến cạnh Lục Mộ Trầm, cúi đầu xem bài anh.

Chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng thầm kêu không tốt.

Bài này thực xấu nha.

Tống Nhiễm không muốn Lục Mộ Trầm thua, vì thế bất động thanh sắc (1) duỗi chân, ở dưới bàn, lặng lẽ đá chân Tần Phàm.

(1) Bất động thanh sắc: Tỉnh bơ, không biến sắc

Tần Phàm không bắt bẻ, ai da một tiếng, ngẩng đầu nhíu mày: "Cậu đá tớ làm gì?"

Tống Nhiễm: "..."

Người này... Ăn thuốc nổ (2), thuốc?

(2) Nguyên văn là "ăn tạc" nhưng có chỗ lại dịch là "ăn nổ" nên tớ để là "ăn thuốc nổ".

Tần Phàm hừ một tiếng, nói: "Đừng nghĩ tớ nhường, tớ là người chính trực!"

Tống Nhiễm: "..."

A, người này không chỉ ăn thuốc nổ, thuốc, còn thần kinh không bình thường?

Thật là không cho mặt mũi.

Tống Nhiễm đối với Tần Phàm không có cách nào khác, vì thế lặng lẽ an ủi Lục Mộ Trầm: "Cậu tùy tiện đánh đi, thua cũng không sao."

Nói xong, còn lấy mười tệ từ trong túi ra, yên lặng đặt trước mặt Lục Mộ Trầm.

Lục Mộ Trầm cúi đầu nhìn lướt qua, buồn cười.

Nha đầu này, sợ anh thua đây mà.

Nhưng mà, cảm giác được che chở, thật sự không tồi.

Lục Mộ Trầm tâm trạng tốt, vận may cũng tốt, hơn nữa trình độ đánh bài của anh là siêu thần, hơn mười đánh bài, thế nhưng một lần cũng không thua.

Nhưng thật ra phát ngôn bừa bãi muốn lấy máu Lục Mộ Trầm của Tần Phàm, thua đến nỗi thảm không nỡ nhìn.

Thời điểm túi quần còn một chút tiền lẻ cuối cùng thua sạch, cuối cùng cậu cũng ngẩng đầu, đôi mắt híp lại, nhìn chằm chằm Lục Mộ Trầm, ngữ khí có chút không vui: "Đây là cái cậu gọi là kĩ thuật đánh bài không tốt lắm? Lục Mộ Trầm, cậu không nói."

"Vận may tốt mà thôi, khả năng là Nhiễm Nhiễm vượng (3) tớ." Lục Mộ Trầm nhìn thẳng vào mắt Tần Phàm, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng mà trong giọng nói khiêu khích rất rõ ràng.

(3) Ý Lục ca là Nhiễm tỷ mang đến may mắn cho anh, đại khái là như vậy đó.

Trừ bỏ khiêu khích, còn mang theo vài phần dục vọng chiếm hữu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!