Chương 13: (Vô Đề)

Edit: Viên Kẹo Nhỏ

Tuy rằng Lục Mộ Trầm đòng ý với Tống Nhiễm sẽ nghĩ lại, nhưng trước sau vẫn không nói ra một đáp án chính xác.

Tống Nhiễm cũng không thúc giục anh, loại chuyện này, thúc giục cũng không thúc giục được.

Huống chi, cô tin tưởng, sớm muộn gì thì Lục Mộ Trầm cũng là của cô.

(Chị tự tin gớm!!!!)

Bởi vì so sánh với mấy nữ sinh theo đuổi anh, thái độ của Lục Mộ Trầm đối với cô, đã quá đặc biệt.

Tuy rằng vẫn chưa phải quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng cực kì ái muội.

Hai người vẫn như cũ mỗi ngày giữa trưa cùng nhau ăn cơm, buổi tối sau giờ tự học, Tống Nhiễm liền ôm quyển sách chạy đi tìm Lục Mộ Trầm cho cô học bổ túc.

Có đôi khi là toán, có lúc là tiếng Anh.

Lục Mộ Trầm biết rõ Tống Nhiễm không phải đến để học, nhưng chỉ cần cô hỏi, anh liền giảng.

—— Cho dù cô luôn chống cằm cười khanh khách nhìn anh, cũng không nghiêm túc nghe giảng.

Đổi lại là những người khác hỏi anh bài, lại không nghiêm túc nghe, khả năng cao anh đã sớm phát hỏa. Nhưng bởi vì đối phương là Tống Nhiễm, cho nên chẳng sợ giảng lại cho cô mười lần hai mươi lần, anh sẽ không cảm thấy phiền, chỉ cảm thấy có chút bất đắc dĩ, lại không có cách nào với cô.

Thứ năm, sau tiết tự học buổi tối.

Trong phòng học lớp bốn.

Lần thứ ba Lục Mộ Trầm giảng lại cho Tống Nhiễm một bài toán, ngẩng đầu, hỏi cô: "Bây giờ nghe hiểu chưa?"

Tống Nhiễm biết lần giảng này đã là lần thứ ba, vì thế cuối cùng cũng gật gật đầu: "Nghe hiểu."

Lục Mộ Trầm nhìn cô một cái, trong lòng sáng như gương.

Anh buông bút, lưng dựa vào ghế, tay phải chen vào, bỏ vào túi quần, ánh mắt thật sâu nhìn chăm chú Tống Nhiễm, nói: "Nếu nghe hiểu, nói lại những gì tớ vừa giảng cho cậu một lần nữa."

Cái gì???!

Tống Nhiễm nghe vậy, sợ tới mức trợn tròn mắt.

Lục Mộ Trầm nhướng mày: "Sao vậy? Không phải nghe hiểu sao?"

Tống Nhiễm bĩu môi, trên mặt lộ ra bộ dáng đáng thương vô cùng, trong miệng lẩm bẩm: "Lục Mộ Trầm, cậu phiền chết."

Biết rõ cô nghe không hiểu, còn cố ý vạch trần cô.

Đáng ghét.

Lục Mộ Trầm nhìn Tống Nhiễm bộ dáng bẹp miệng đáng thương, trong lòng bất đắc dĩ cực kì, đau đầu mà vỗ xuống, thở dài: "Haizz, tớ không nên ôm nhiều hi vọng với cậu."

Nói xong, từ trên ghế đứng lên: "Cậu chờ tớ một chút, ta đi toilet, trở về chúng ta đi."

Tống Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, "Ừ, cậu đi đi, tớ chờ cậu."

Lục Mộ Trầm nhìn cô một cái, sau đó mới nhấc chân, đi ra ngoài phòng học.

Tống Nhiễm gục trên bàn, nghiêng đầu, ánh mắt si ngốc mà nhìn bóng lưng của Lục Mộ Trầm, đôi mắt như phát ra ánh sáng lấp lánh.

Khóe miệng cô nhếch lên cười, như thế nào cũng không ngăn  được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!