Chương 7: Trêu Chọc Anh Lính Cứu Hỏa

"Em trai à, may có cậu, nếu không ông anh đây tối đó chắc không còn nữa… Yên tâm, con gái tôi gả cho cậu, tôi không ý kiến đâu…"

Bố nói mơ hồ rồi say ngã sấp mặt trên bàn.

Bữa ăn chấm dứt trong sự ngượng ngùng, tôi tiễn Giang Dư Thành ra cửa.

Đường phố đông người đi chơi đón năm mới.

Đêm cuối năm 2024, tuyết bắt đầu rơi.

Tôi lạnh run, Giang Dư Thành nắm tay tôi bỏ vào túi áo anh.

Xung quanh vui vẻ đón giao thừa, tôi nhìn những bông tuyết rơi, không kiềm được nói:

"Có ngày cùng nhau dầm mưa dãi tuyết, thì đời này cũng coi như chung thủy."

Anh nghe, cười đến không thấy mắt.

Lâu anh mới ngừng cười, tiến tới trước mặt tôi, quỳ gối xuống.

Anh run rẩy lấy chiếc nhẫn trong túi áo phao ra, ngước nhìn tôi.

Tuyết rơi trên mi anh, tan ngay trên má.

Đôi mắt đào hoa chan chứa tình ý, ánh nhìn nóng cháy dõi theo tôi.

"Hôm nay đã cùng nhau dầm tuyết, đời này định sẵn chung thủy."

"Hoàng Ninh Ninh, em lấy anh nhé?"

Vừa dứt lời, pháo hoa giao thừa nổ rộ trên đầu, từng chùm ánh sáng rực rỡ bùng lên.

Tôi đỏ hoe mắt, nghẹn ngào đáp:

"Em đồng ý!"

Chiếc nhẫn cưới trượt lên tay tôi, nhưng bố tôi tỉnh rượu lại nói lảm nhảm:

"Tôi lúc nào nói đồng ý gả con gái cho cậu hả? Mơ giữa ban ngày hả nhóc?"

Giang Dư Thành mặt tái mét, cuống cuồng mất hình thù.

Tôi không nhịn được cười, quay sang nắm lấy tay anh.

Mẹ tôi liền tát bố một cái thật đau.

"Già rồi mà còn bày trò, tránh ra đi!"

Bố mặt ủy khuất, vuốt đầu nhìn tôi thương cảm.

"Thôi được rồi, con gái lớn không giữ nổi, giữ không nổi... Tội cho tôi một mình..."

Bố nói chưa dứt câu đã bị mẹ tát tiếp.

"Nhẹ tay thôi, sư tử Hà Đông!"

Nhà cửa ồn ào náo nhiệt, vô cùng ấm áp.

Sau Tết, tôi theo Giang Dư Thành đến gặp bố mẹ anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!