"Em biết, em không trách anh đâu."
Giang Dư Thành cúi đầu, cằm đặt lên vai tôi.
"Đừng tránh mặt anh nữa được không?"
Tôi còn chưa trả lời thì tiếng Chu Thần vang lên từ xa:
"Ninh Ninh, ăn xong chưa? Anh đưa em về nhé."
Tôi rút khỏi vòng tay anh, nhìn thấy Chu Thần đứng đó, bước chân ngừng lại khi thấy chúng tôi ôm nhau.
Hành động thoát ra quá nhanh khiến tôi lảo đảo mất thăng bằng.
Ngay lập tức, tay Giang Dư Thành nắm chặt cổ tay tôi.
Chóng mặt quay cuồng, anh liền cõng tôi lên vai...
"Này, Giang Dư Thành, anh có sao không vậy?"
Cõng kiểu "heo rừng" thực sự làm tôi mất bình tĩnh!
Anh không nói gì, cõng tôi cả cây số.
Chỉ khi quanh đây không còn ai, anh mới đặt tôi xuống.
Đầu lâu ngày bị ứ huyết, tôi quay cuồng không đứng vững.
Anh đỡ tôi, tay giữ cằm, rồi hôn say đắm.
"Dám quấy rầy anh, tưởng chạy thoát sao?"
Thiếu oxy trong n.g.ự. c khiến tôi như muốn nổ tung, mắt tối sầm, choáng váng liên tục.
Cuối cùng tôi đ.ấ. m mạnh vào n.g.ự. c anh, anh mới miễn cưỡng buông môi ra.
"Anh… hức… người mà vô lý quá."
Tôi thở hồng hộc, chân mềm nhũn, tựa vào người anh.
Anh ôm chặt, tay vuốt lưng tôi nhẹ nhàng giúp thở đều lại.
Lâu lắm, khi tôi đã lấy lại bình tĩnh, anh mới nói bằng giọng khàn khàn:
"Hoàng Ninh Ninh, anh cũng thích em, không chỉ một chút đâu."
"Và em chưa từng nói chia tay với anh, không được phép bên ai khác..."
Nghe tim anh đập thình thịch vì hồi hộp trong ngực, tôi nghẹn ngào:
"Nhưng anh chưa từng đồng ý làm bạn trai em mà."
Giang Dư Thành dừng tay trên lưng tôi, hơi ngượng nghịu nói:
"Anh... bây giờ thì đồng ý rồi đấy."
Tôi: ???
Kiểu gì đây trời?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!