Chương 5: Trêu Chọc Anh Lính Cứu Hỏa

"Cậu luật sư mà bác giới thiệu, mẹ thấy cũng tốt lắm đấy, nghề nghiệp lại có giá nữa."

Nghe mẹ nói mãi, đầu tôi như muốn nổ tung.

Cuối cùng, để giữ yên tĩnh, tôi chủ động hẹn gặp người được mai mối.

Trong nhà hàng, chàng trai đối diện ăn mặc lịch lãm, gương mặt hiền hòa, trái ngược với bộ n.g.ự. c đầy cơ bắp qua chiếc áo sơ mi trắng.

"Chào anh, em là Hoàng Ninh Ninh."

"Chào em, anh là Chu Thần."

Sau màn chào hỏi, tôi tò mò hỏi:

"Anh có tập gym à?"

Chu Thần hơi ngạc nhiên, ánh mắt thoáng giật mình.

"Sở thích thôi mà."

Buổi hẹn diễn ra suôn sẻ.

Tôi vốn nghĩ nghề luật sư sẽ cứng nhắc, khô khan, nhưng không ngờ lại gặp được "nam thần" thế này.

Bữa ăn đang ngon thì cửa nhà hàng mở toang, vài lính cứu hỏa xách hộp dụng cụ bước vào.

Giang Dư Thành đi đầu, xuyên qua đám đông, anh nhìn tôi một cái rồi vội vàng lảng đi.

Không khí trong quán bắt đầu xôn xao, mọi người kéo đến xem chuyện gì xảy ra.

Tôi nhìn quanh tò mò, không xa là một cậu bé tầm năm sáu tuổi bị kẹt đầu vào ghế…

"Ha ha, đúng là bọn trẻ tinh nghịch mà."

Tôi không nhịn được cười, làm đổ nước ép trên tay.

Chu Thần vội nhận lấy ly nước rồi lấy giấy lau cho tôi.

Anh nhẹ nhàng nắm tay tôi, lau sạch vết nước.

Giấy chạm vào da khiến tôi hơi ngứa ngáy.

Tôi đỏ bừng mặt, tai nóng ran.

"Em không sao chứ?"

Tôi rụt tay lại, tiếp tục dùng giấy lau lên bàn.

"Không sao, chỉ là lỡ tay thôi mà."

Bên cạnh có tiếng cưa điện vang lên, đứa trẻ khóc thét xé lòng.

Trong đầu tôi chợt hiện rõ hình ảnh Giang Dư Thành cầm cưa điện tỉ mỉ cắt tấm ván giường để cứu tôi ra.

Anh bình tĩnh, từng bước một, chậm rãi.

Kết thúc bữa ăn, Chu Thần tiễn tôi về.

Ở cổng khu chung cư, anh lấy ra một bó hoa hồng giấu trong cốp xe, trao tặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!