Kẹt trong khe giường chật hẹp, tôi cố hóp bụng giữ chút khí cuối cùng.
Bên ngoài cửa vang lên tiếng đập phá loảng xoảng, trong khi bên cạnh giường là bản nhạc nền lặp đi lặp lại không dưới 800 lần.
Cuối cùng, khi gần ngất vì thiếu oxy, khóa cửa bị cạy mở.
Cánh cửa bật ra, luồng gió lạnh ùa vào.
Theo sau cơn gió, vài anh lính cứu hỏa trẻ trung và điển trai xông vào phòng.
"Tôi đây rồi... ở đây này..."
Tiếng tôi yếu ớt như tiếng mèo kêu vọng ra từ khe giường.
Các anh phản ứng nhanh chóng, kéo giường ra, tôi thét lên vì đau thấu tận tim gan.
"Bình tĩnh nhé, chúng tôi sẽ cứu cô ngay."
Anh em vỗ về nhẹ nhàng nhưng tay vẫn nhấc giường lên rất nhanh.
Tôi đen sì cả mắt, phát ra âm thanh giống heo bị chọc tiết.
Khi tỉnh lại, tôi đã được kéo ra khỏi khe.
Các anh cẩn thận lột từng lớp chăn trên người tôi, mới phát hiện phần chân kẹt trong lớp ván giường bị thương.
Chân sưng to, đầy máu, trông như cột nhà…
"Đội trưởng, chân nạn nhân bị kẹt sâu, cần dùng dụng cụ cắt."
Vừa dứt lời, bản nhạc nền cũng tắt phụt.
Người đàn ông đứng ngoài rìa từ nãy liếc sang tôi một cái, lạnh lùng cúi xuống kiểm tra vết thương
- rồi… vứt điện thoại tôi sang một bên.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt sắc nét, ánh mắt sâu thẳm của anh, rồi đưa mắt sang bảng tên trước n.g.ự. c – Giang Dư Thành – đẹp trai không chịu nổi!
"Bị kẹt quá sâu, đi lấy cưa điện đây." – anh nói.
Tôi nhắm mắt, tim đau nhói: c.h.ế. t rồi, không chỉ phải thay cửa bây giờ còn phải mua lại giường mới… ví tiền như bay sạch!
Giang Dư Thành có vẻ cảm nhận được nỗi đau của tôi, quay lại vỗ vai:
"Không sao đâu, cô cứ thả lỏng."
Tôi nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đến mức quá đáng của anh, thoáng chốc trong đầu lóe lên một suy nghĩ:
Quen lắm... hình như từng gặp đâu rồi…
Cưa điện được mang lên rất nhanh. Tiếng máy khởi động rè rè vang lên, Giang Dư Thành cởi áo khoác lính cứu hỏa, lộ cơ bụng săn chắc cùng bắp tay nổi gân xanh rồi cầm lấy cưa.
Tôi nhìn cảnh tượng đó, cảm giác như bị điện giật.
Khoan! Đây chẳng phải ông chồng trên mạng của tôi sao? Người trong video làm chống đẩy, hormone bùng nổ?
Vậy thì… người vừa cầm điện thoại tôi xem kỹ không phải ai khác chính là anh ấy!
Đầu óc tôi quay cuồng như CPU quá nhiệt, cố gắng nghĩ cách giải thích hợp lý – rằng tôi chỉ "miệng tiện" thôi, chứ không dám thật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!