Sau hai ngày, Sở Nghiên không thấy đâu, nói là xin nghỉ. Tiêu Nhung thở phào nhẹ nhõm.
Cô không muốn nhìn thấy Tần Miện chút nào.
Kinh Thiên Nguyệt, dường như biết tâm tư của cô, mỗi lần đều nhìn cô với ánh mắt cười chế nhạo.
Tiêu Nhung sắp hoàn thành vai diễn của mình, cảnh cuối cùng, khi An Hoa bị mũi tên xuyên tim, đã mất khá nhiều thời gian để quay.
Nhưng vì Sở Nghiên chưa quay lại nên mọi người vẫn phải chờ.
Mùa hè đã qua được một nửa nhưng trường quay vẫn nóng khủng khiếp. Cô vừa quạt điện vừa tán gẫu với Thái Văn Ngọc, người đang ngồi xổm bên cạnh. Cảnh tiếp theo là của Thái Văn Ngọc và Kinh Thiên Nguyệt diễn. Thật ra, trong bộ phim này, vai diễn của Tiêu Nhung và Kinh Thiên Nguyệt không có nhiều cảnh chung, chủ yếu là đối đầu với tuyến nhân vật chính.
Thái Văn Ngọc còn trẻ, cũng là một thần tượng, nổi lên từ một chương trình tuyển chọn năm ngoái. Công ty của cô ấy kém xa so với Biển Sao, nên cô ấy tự mình nắm bắt cơ hội để nổi tiếng.
Cô ấy khá hoạt ngôn. "Tiêu Nhung, đóng máy bộ phim này xong cậu có được nghỉ ngơi không?"
Tiêu Nhung chăm chú đọc kịch bản, vừa lắc đầu. "Chắc không có, công ty tôi còn nhiều việc lắm."
Thái Văn Ngọc thì thầm hỏi. "Tôi nghe nói công ty cậu muốn làm một chương trình tổng hợp về âm nhạc, thật không?"
Tiêu Nhung làm sao mà biết được. Cô thật ra không quan tâm lắm đến những chuyện khác, lịch trình thì tự xem qua loa rồi cứ thế đi theo.
"Sư tỷ của tớ gần đây đã chấm dứt hợp đồng, hình như muốn về công ty của cậu."
Tiêu Nhung nhướng mí mắt. "Sư tỷ của cậu à?"
Tình bạn giữa cô và Thái Văn Ngọc chỉ là những cuộc tán gẫu vu vơ ở trường quay. Trong giới có rất nhiều công ty, đứng đầu là công ty của Kinh Thiên Nguyệt, Thiên Dạ Giải Trí, một cong ty lâu đời, chuyên về điện ảnh. Những công ty nổi tiếng khác như Âm Hành hay Vinh Xán cũng đều hướng về điện ảnh. Chỉ có công ty hiện tại của Tiêu Nhung là chuyên về thần tượng. Các công ty khác ít nhiều cũng dính dáng đến ca hát và điện ảnh.
Nhưng gần đây Biển Sao cũng muốn phát triển mảng điện ảnh nên đã đưa cho Tiêu Nhung không ít kịch bản.
Ban đầu, không ai ngờ Tiêu Nhung lại may mắn đến vậy.
"Bùi Yên đó, cậu chắc chắn biết mà."
Thái Văn Ngọc huých vai Tiêu Nhung một cái, cô ấy rất thích ở cạnh Tiêu Nhung vì danh tiếng của cô rất lớn, tuy không thể so với Thịnh Kỳ nhưng cũng có thể giúp cô ấy mở rộng quan hệ.
Hơn nữa, Tiêu Nhung cũng dễ gần, không khó chịu, cũng dễ nói chuyện nên ở cùng rất thoải mái.
Tiêu Nhung hơi ngơ ngác, ậm ừ một tiếng.
Cô thật ra không giỏi nhớ người, trừ những người cần thiết cho công việc thì thường không đặc biệt ghi nhớ.
"Tôi từng hợp tác với cô ấy à?"
Thái Văn Ngọc một tay ôm mặt, rang phục, hóa trang và đạo cụ của bộ phim này quả thật rất đẹp, ngay cả quần áo cung nữ cũng rất ổn. "Ừm... tôi nghĩ xem nào, chị ấy nói trước đây từng là thực tập sinh ở Biển Sao."
Tiêu Nhung a một tiếng, quạt điện vù vù thổi vào mặt cô, đôi mắt híp lại, thổi bay những sợi tóc con, để lộ vầng trán trơn bóng. Thái Văn Ngọc lặng lẽ nhìn cô.
Bùi Yên và Thái Văn Ngọc quen nhau nhiều năm nhưng không quá thân thiết. Thái Văn Ngọc có ấn tượng về Tiêu Nhung là do Bùi Yên đã nhắc đến trước đó.
"Là thực tập sinh mới đến, rất nỗ lực."
Cha mẹ của họ có chút quen biết nên khó tránh khỏi có những dịp gặp nhau. Bùi Yên có người quen làm cấp cao ở Biển Sao, nhưng cô ấy tự cao tự đại, không thể ra mắt nên quay sang ký hợp đồng với một công ty nhỏ. Sự nghiệp của cô ấy cũng khá ổn, là một diễn viên tân binh có chút tiếng tăm, nhưng vẫn luôn nhắc đến Tiêu Nhung.
Thái Văn Ngọc không hỏi nhiều, cho rằng hai người họ có chút quen biết.
"Thực tập sinh..."
Tiêu Nhung tự mình cũng không làm thực tập sinh bao lâu. Cô lấy điện thoại ra, lật album. Ngày xưa ở Biển Sao vẫn có những bức ảnh chụp chung lớn. Ảnh chụp hơi quê, tất cả thực tập sinh đều tụ tập lại. Nếu là cùng khóa thì chắc chắn sẽ biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!