Chương 137: Tổng nghệ (2)

Khi đến nơi, trời đã chạng vạng. Thời gian bay kéo dài giúp Kinh Thiên Nguyệt ngủ đủ giấc.

Triệu Minh Nghiên và Thích Nhứ ngồi cạnh nhau. Tên của Thích Nhứ trong giới cũng rất vang dội. Sau khi tái xuất, cô ấy đã ký hợp đồng trị giá hàng ngàn vạn, sự nghiệp phát triển cũng không tệ. Chẳng qua, không ít fan cảm thấy việc ảnh hậu lão làng như cô lại đi đóng phim truyền hình thật sự là hạ thấp giá trị, cũng có những fan sự nghiệp lên án công khai.

Thích Nhứ này cũng có rất nhiều tật xấu. Hồi trẻ vì tình yêu mà si mê cuồng dại, điểm này Kinh Thiên Nguyệt cũng không kém. Không ít người nói hai ngọn núi vàng của làng điện ảnh Hoa ngữ đều là não luyến ái.

Có fan lên án công khai, Thích Nhứ đáp lại một câu: "Cậu là lần đầu tiên biết tôi sao?"

Đại đa số fan lão đều không nói nên lời, bởi vì hôn nhân của cô ấy còn trắc trở hơn Kinh Thiên Nguyệt. Mặc dù nếu làm tròn thì cũng coi như tám lạng nửa cân, nhưng vì không có thân thế hậu thuẫn nên thảm hơn nhiều. Đến giai đoạn cuối, bệnh tật quấn thân, nợ nần chồng chất, suýt nữa thì lưu lạc đầu đường.

Mọi người không ai muốn thấy mỹ nhân về già sa sút. Cũng may Thích Nhứ không đến nỗi như vậy.

Đa số mọi người rất vui khi thấy cô ấy xuất hiện trước ống kính. Tình cảm đứng đầu. Ai mà không thích ngắm mỹ nữ? Khí chất của cô, sau này vô số người cố gắng bắt chước vẻ lạnh lùng đó, đều chỉ là bản sao cấp cao, không có được cái thần thái của bản gốc.

Triệu Minh Nghiên không ngủ được. Cô ấy vốn đã nói nhiều, không nhịn được nói chuyện với Thích Nhứ: "Chị ơi, chị biết mình sắp đi Ma

-rốc có hồi hộp không?"

Thích Nhứ đang lật tạp chí điện ảnh, đã dừng ở trang đó rất lâu.

Nghe Triệu Minh Nghiên nói chuyện với mình, Thích Nhứ quay mặt đi: "Em thực sự hồi hộp à?"

Triệu Minh Nghiên: "Có chút."

Thích Nhứ: "Em có nói được tiếng Anh không?"

Triệu Minh Nghiên gật đầu.

Thích Nhứ: "Tôi không nói được mà còn không hồi hộp đây này."

Triệu Minh Nghiên: "..."

Trình độ học vấn của Thích Nhứ trong giới không phải bí mật. Cô ấy cũng từng gây ra rất nhiều chuyện cười vì không hiểu tiếng Anh, nhưng dù sao cũng từng diễn phim lớn, cũng không cần an ủi người khác như vậy.

Tuy nhiên, cô ấy rất nhanh liền biết vì sao Thích Nhứ lại nói như vậy, bởi vì Thích Nhứ đã cứng họng suốt cả chặng đường.

Từ việc giao tiếp với tài xế taxi đến việc đi đến khách sạn theo chỉ thị của tổ chương trình.

Kinh Thiên Nguyệt ngủ đủ giấc thì tính tình cũng không còn khó chịu như vậy nữa. Chẳng qua người này không có khái niệm gì về tiền bạc. Tài xế chặt chém nàng cũng không nhận ra, ngược lại Tiêu Nhung đứng một bên nghe thấy thì nhíu mày, kéo áo Kinh Thiên Nguyệt lại: "Đắt."

Nhân viên tổ chương trình ở phía sau nhắc nhở: "Lần này tổ chương trình không trả tiền."

Kinh Thiên Nguyệt đeo kính râm, cũng không tháo ra, vô cùng thản nhiên: "Không trả thì thôi vậy."

Tài xế là một người đàn ông địa phương bụng béo, làn da ngăm đen. Hắn báo giá cao gấp mấy lần. Cuối cùng Kinh Thiên Nguyệt bị Tiêu Nhung kéo lại, nhường cho Triệu Minh Nghiên.

Tiêu Nhung vốn dĩ khẩu ngữ không tốt, đi nước ngoài nhiều như vậy nên đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, nhưng khó tránh khỏi va vấp.

Hai cô gái nhỏ đứng phía trước mặc cả, Kinh Thiên Nguyệt và Thích Nhứ thì đứng phía sau làm bức tường hoa. Thích Nhứ: "Đúng là giàu có nhưng phô trương."

Kinh Thiên Nguyệt: "Chị lại nghe hiểu à?"

Hai người thường xuyên người một câu tôi một câu đã là bình thường, lúc này còn không quên trêu chọc.

Xe taxi có chút xóc nảy. Thích Nhứ ngồi ở ghế phụ lái, nhìn bụi cát bay lên.

Khi đến khách sạn, tài xế lại  tăng giá cố định. Triệu Minh Nghiên trả tiền mà tức muốn chết. Cô ấy chửi bới lại càng lưu loát, không biết hậu kỳ phải đánh mấy cái mã mới đủ. Cuối cùng vẫn là Tiêu Nhung lên tiếng.

Vẫn phải trả thêm hai trăm đồng, khiến khi vào đến khách sạn Tiêu Nhung vẫn còn lẩm bẩm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!