Chương 9: Trong lòng có một thỏ con

Chuyện kể ra có chút ly kỳ, thanh niên cũng có tâm tư riêng, trong lời nói cố tình ca ngợi mỹ nhân rất nhiều. Càng nói càng quá lời, không còn giữ được chừng mực nữa.

"Mùa đông giá rét, nhi tử nằm trên giường, vết thương chưa lành, cảm giác khó chịu vô ngần. Hắn biết canh cá giúp chữa lành vết thương, vì thế  một mình ra hồ giữa trời đổ tuyết.

Mặt hồ đóng băng dày, hắn cởi quần áo, nằm trên băng sưởi ấm cho đến khi băng tan, mới bắt được hai con cá, rồi lê thân về nấu canh bổ cho nhi tử.Thân thể nhi tử mau chóng hồi phục, nhưng còn hắn bởi vì hàn khí xâm nhập mà mắc bệnh nặng.Thứ nhi tử nợ hắn, không chỉ một mạng này."

Thanh niên thuật lại đầy xúc động, dựa vào việc cha mẹ không am hiểu sách vở, mang theo mưu mẹo như khi đấu trí với Hoàng thúc trên điện mà thao túng, tùy ý lấy điển tích từ cổ tịch, gán ghép lên người mỹ nhân, tôn y lên trời.

Vương phi bên cạnh lắng nghe từng lời một, liên tục đưa tay vuốt ngực, nghe đến chỗ xúc động suýt ngất đi, nắm tay mỹ nhân, nước mắt lưng tròng:

"Thật là đứa trẻ tốt, đứa trẻ tốt. Thật may khi có ngươi."

Vương gia đứng bên cạnh, tuy không thất thố như phu nhân nhà mình, nhưng hai mắt cũng rưng rưng. Ông đưa tay vỗ vai mỹ nhân, bàn tay to như cái quạt, khiến mỹ nhân loạng choạng suýt ngã về phía trước, thanh niên vội đưa tay ôm lấy eo, y mới đứng vững được.

Mỹ nhân bị làm cho hoảng sợ, co rúm người, trốn sau lưng thanh niên, chỉ để lộ đôi mắt nhìn người, trông sợ sệt như nai con.

Vương gia ngượng ngùng gãi đầu, ông ở quân doanh quen thói thô lỗ, quên mất mỹ nhân không giống những binh lính dưới trướng mình, thân hình mảnh khảnh, một chưởng thôi đã suýt đánh vỡ người ta luôn.

Ánh mắt con trai nhìn qua có chút trách móc, ông vội ho khan hai tiếng, tạ lỗi, lại nói:

"Tiểu nhi tử lần này gặp nguy hiểm, may mắn được công tử cứu giúp. Công tử chính là ân nhân của vương phủ ta, nếu có điều gì cần, cứ việc mở miệng, chỉ cần nằm trong khả năng của bổn vương, ắt sẽ khiến công tử được toại lòng."

Vương gia là người thô thiển, đối diện là một tiểu công tử yếu ớt trắng trẻo, nhìn qua đã biết là người đọc sách, ông nói chuyện với người ta không khỏi tỏ ra văn vẻ, cố ý treo vài câu sách vở, tránh để người ta cho rằng nhà mình vô lễ.

Mỹ nhân chớp chớp mắt, lại đem đầu rụt về.

Người trước mắt này nói chuyện thật giống với thanh niên lần đầu tiên gặp mặt, vừa dài dòng vừa khó hiểu.

Y đứng ở đây chưa bao lâu, đã bắt đầu nhớ căn nhà tranh trên núi của mình.

Nơi đó tuy các loài thú không thân thiện với y lắm, nhưng chí ít sẽ không nói chuyện.

Cũng sẽ không tự dưng mạnh bạo chụp vai y.

Đợi nửa ngày cũng không thấy mỹ nhân trả lời, Vương gia có chút xấu hổ, liếc nhìn thanh niên ra hiệu, thấp giọng hỏi,

"Ân nhân này của ngươi, chẳng lẽ yết hầu có vấn đề?"

Nếu không thì tại sao đứng nửa ngày mà chẳng nói lời nào?

Thanh niên nghiêng mình, lặng lẽ nắm lấy tay mỹ nhân, cung kính thưa với Vương gia và Vương phi:

"Hắn đã cùng nhi tử trải qua hành trình dài, chắc hẳn là do quá mệt mỏi. Phụ vương, mẫu thân, xin cho phép nhi tử đưa người về nghỉ ngơi trước, những việc khác để sau bàn tiếp có được không?"

Tất nhiên rồi, Vương phi vội vàng đáp lời.

Bà nhìn vẻ mặt tiều tụy của con trai, nghĩ đến chặng đường dài đầy gian truân, lòng càng thêm xót xa,

"Phòng của ngươi mẫu thân đã sai người thu xếp xong rồi, còn vị công tử này..."

"Hắn sẽ ở chung phòng với nhi tử."

Thanh niên ngắt lời Vương phi, giọng điệu ôn hòa, nhưng cũng không cho phép ai phản đối.

"Vậy... vậy cũng tốt." Vương phi sững sờ một lúc, chưa kịp phản ứng, mơ hồ đồng ý.

Đợi đến khi con trai mình dắt người nọ đi khuất sau hành lang, bà mới tỉnh ngộ.

Phòng con bà chỉ có một chiếc giường lớn, đưa người về đó thì ngủ ở đâu đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!