Hành vi nghệ thuật 3
Dù không phải chuyện tốt lành gì nhưng Lục Viễn Triết vẫn rất muốn phong danh hiệu liệu việc như thần cho mình. Quả nhiên, báo chí truyền thông còn chưa khuất mắt quần chúng, nạn nhân thứ hai đã xuất hiện.
May mà không giống lần trước, xảy ra ở quảng trường dòng người tấp nập. Lần này chỉ có nhóm người nhảy quảng trường bị dọa ngu người, không có mấy người lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh, rất nhanh đã được cảnh sát mạng khống chế không để lan truyền.
Video không bị truyền ra nhưng chữ viết thì có.
Là tờ báo được đón chào nhất ở địa phương, sáng sớm, Báo sáng Đảo Thành đưa tin vắn, không chỉ đưa tin tức trên báo mà còn làm cả chuyên mục truyền thuyết đô thị, đốt cháy giai đoạn tự phát.
Chỉ trong 4 ngày đã có 2 trường hợp người lửa bỏ chạy, đúng là không ổn. Mấy cơ quan truyền thông khác liên tưởng lung tung, đoán nào là tà giáo, nào là tự thiêu tập thể, hành vi nghệ thuật vân vân và mây mây, rõ ràng cách xa vấn đề cả ngàn cả vạn km.
Vụ trước chưa xong, vụ sau đã dính, Lăng Khê với Vạn Dặc đều bị điều đi, chỉ còn sót lại mấy con cá mặn ngồi ở tổ chuyên án đợi tin second
- hand.
Hâm mộ ghê.
Tô Tiểu Chỉ nhoài ra bàn lẩm bẩm.
"Công việc của chúng ta là đợi khi thiếu người thì sẽ được chọn đi à?" Trình Mặc ném ra một câu hỏi, xem ra cậu chàng khá để ý tới việc không được tham dự vào vụ án.
"Ừ, Lăng Khê là hy vọng của cả thôn, Vạn Dặc đi cũng nhiều. Nếu hiện trường tương đối phức tạp thì A Dục cũng có thể được gọi đi."
Lục Viễn Triết giới thiệu,
"Nếu vụ án vừa hay cần phải tra ở mấy nơi nhạy cảm như trường học thì con gái cũng được dùng đến, Tiểu Chỉ cũng sẽ ra tuyến đầu phát huy."
Ngừng một chút, anh chỉ vào mình:
"Còn anh ấy à, chờ tới chừng nào vụ án phát triển tới mức Tôn Viêm hết gánh được, cấp trên xem trọng thì anh có thể ra sân."
Kìm nén suốt 3 tháng, anh đã có thể thản nhiên đối mặt với hiện trạng bị cô lập phải tự kiểm điểm.
Vậy... Còn em? Trình Mặc hết nhịn nổi, hỏi một câu.
"Cậu thì đừng hy vọng làm gì." Lục Viễn Triết đùa,
"Ai dám sai cậu đi giúp chứ, cứ thành thật ở tổ chuyên án chờ việc đi."
Anh chỉ đùa với Trình Mặc nhưng ánh mắt cậu lại lóe lên, hệt như chịu đả kích, rất nhanh, cậu lại cúi đầu, không trò chuyện phiếm nữa.
Người khác không để ý đến, chỉ có Lục Viễn Triết liếc nhìn Trình Mặc thêm mấy lượt.
Lẽ nào là do anh nghĩ sai? Thật ra Trình Mặc là người cuồng công việc, thấy tổ chuyên án ngày nào cũng nhàn nhã lười biếng nên không muốn qua lại nhiều với mọi người à?
Anh còn chưa nghĩ kĩ, Lăng Khê đã quay lại.
Hôm nay bị một cú điện thoại vớt khỏi cơn mơ, thức dậy đi làm, Lăng Khê hoàn toàn không còn dáng vẻ chị đại ưu nhã ngày thường ở tổ chuyên án.
Đưa cho mọi người mấy bản sao tài liệu, Lăng Khê vô hồn kể lại tình hình hiện trường một cách đơn giản.
"Người chết bị rưới cả thùng xăng ngay dưới hàng hiên tòa nhà mình sống, sau đó bị bật lửa vứt lên, đốt cháy. Anh ta chạy về phía đám đông cầu cứu theo bản năng nên mới có cảnh tượng mọi người thấy trong video."
"Ở gần khu dân cư vậy có ai trông thấy phạm nhân không?" Lục Viễn Triết hỏi.
"Cái này hỏi Vạn Dặc đi, bên nó có cả đống video giám sát chất thành núi đang chờ tra đó." Lăng Khê nhún vai.
Tới tận giờ ăn trưa Vạn Dặc mới quay về, quay về là để ăn phần ăn xa xỉ Đinh Thần Dục đặt bên ngoài:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!