Hành vi nghệ thuật 2
Mới sáng sớm, không biết Tôn Viêm đã đi đâu thu thập manh mối, đúng là thời cơ tốt để Lục Viễn Triết nghe ngóng.
Anh dắt theo Trình Mặc, không chờ người ta nói, vừa chui tọt qua cửa phòng đã giới thiệu:
"Trình Mặc, người mới của tổ chuyên án, con trai thị trưởng Trình."
Anh chủ động giới thiệu như vậy, mọi người mới chú ý đến Trình Mặc đứng như bóng ma. Đa số không biết chuyện con riêng, đột nhiên nhảy ra một đứa con trai thị trưởng, ai nấy cũng có chút thất thố.
Cứ thế, Trình Mặc bị anh ôm đi khắp nơi, rõ là thận trọng nhưng cậu vẫn giữ được hình tượng đơn thuần tích cực của mình, giới thiệu với các tiền bối ý định đến đây:
Cậu có hứng thú với án mạng xảy ra ở quảng trường Vọng Hải đêm qua, muốn đến quan sát quá trình điều tra án một chút.
Người mới muốn học hỏi thêm là chuyện tốt, giới thiệu đơn giản ngắn gọn vài câu là việc nên làm, mọi người đều phối hợp đưa ra tin tức trong tay mình.
Người chết là Triệu Bằng Thành, 45 tuổi, người bản địa, làm nghề môi giới nhà đất. Người vợ có tới xác nhận thi thể, chỉ là hiện tại còn chưa điều tra rõ nên không để chị ta lãnh thi thể đi.
Nghe vợ anh ta kể, 8 giờ tối qua chồng mình nói ra ngoài bàn chuyện làm ăn, đi mãi không về, lúc chị vợ nhận điện thoại của cảnh sát mới biết đã xảy ra chuyện. Còn về gặp ai, bàn chuyện làm ăn gì thì chị ta mù tịt.
Hai vợ chồng có đứa con gái 5 tuổi, bị bệnh tim bẩm sinh, để mình đứa nhỏ ở nhà hay đưa tới đây đều không an toàn nên chị vợ xác nhận thi thể xong thì quay về, phải trấn an cảm xúc của cô bé một chút.
Còn về bóng người khả nghi mà Lục Viễn Triết tìm ra, đội phân tích hình ảnh đã bắt tay vào điều tra, nhưng tạm thời chưa phát hiện hình ảnh camera nào rõ nét hơn.
Đi hết mấy phòng mở cửa ở phía trước, sau cùng Lục Viễn Triết dẫn Trình Mặc tới khoa pháp y. Lúc dừng ở cửa khoa, anh ngẫm nghĩ rồi hỏi Trình Mặc:
"Cậu mới tốt nghiệp, có thấy nghiệm thi bao giờ chưa? Cảnh tượng khá là thấy ghê, cậu có cần suy xét làm theo trình tự không? Lần này khoan hãy vào."
Không sao. Trình Mặc lắc đầu, cậu nở nụ cười ôn hòa với Lục Viễn Triết,
"Em cảm thấy không có vấn đề gì đâu."
Cậu nói không vấn đề thì không vấn đề, Lục Viễn Triết thoải mái gõ cửa khoa pháp y:
"Lỡ mà cậu ói, anh đây sẽ giúp cậu điều đình."
Đa số thời gian công việc của pháp y đều rất vất vả, thế nhưng phòng giải phẫu trong cục công an Đảo Thành lại được tu sửa không tệ chút nào, mùi hóa chất bay bay không khác gì với mấy phòng phía ngoài cả.
Lúc bận thì Lăng Khê cũng sẽ bị gọi về, nhưng hôm nay người không ở đây, toàn là mấy đồng nghiệp pháp y anh không quen lắm, người duy nhất hơi quen là trưởng khoa Vương Hiểu Lỗi.
Mà có quen cũng thua, vị trưởng khoa ít khi nói cười này không dính chiêu, dù đích thân thị trưởng Trình tới ông ta cũng chẳng khách sáo bao nhiêu. Nhưng tất cả lấy phá án làm đầu, cảm thấy hai cảnh sát hình sự tới giao lưu cũng không có gì xấu nên không đuổi cổ ra ngoài.
Đẩy cửa phòng giải phẫu ra là một cảnh tượng khác: Kiểm tra thi thể của Triệu Bằng Thành đã có kết quả cơ bản, giờ đang khâu xác lại, mùi vị lại làm người ta khó thở cực, thi thể cũng không ra hình người, đáng sợ vô cùng.
Nhưng lúc Lục Viễn Triết ngoảnh đầu nhìn Trình Mặc cũng không thấy cậu có vẻ gì là khiếp đảm cả.
"Người chết từng uống Diazepam dẫn tới bất tỉnh, chúng tôi đoán là phạm nhân làm người chết hôn mê rồi khoác áo vest cho người chết, sau đó thì gọi anh ta dậy, lên kế hoạch cho một loạt sự kiện phía sau."
Vương Hiểu Lỗi nói với hai người,
"Người chết bị thiêu cháy rất nghiêm trọng, chúng tôi chỉ có thể nói theo hướng không có vết trói hoặc vết thương do ẩu đả, hẳn là người chết tự nguyện uống Diazepam."
Diazepam, lần đầu tiên đưa thị trường với tên gọi Valium, là một loại thuốc của dòng benzodiazepine, thuốc thường tạo ra một tác dụng an thần
"Nói là từ nguyện nhưng không loại trừ khả năng dẫn dụ anh ta uống phải không?" Lục Viễn Triết hỏi.
Đương nhiên. Vương Hiểu Lỗi đáp.
"Vậy còn áo vest bùng cháy thì sao? Có phát hiện gì mới không?" Lục Viễn Triết tiếp tục hỏi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!