Cuồng phong trên đảo vắng 10
Nhờ đội trưởng Hồ giúp, Lục Viễn Triết và Trình Mặc đưa thi thể của bộ trưởng Hoa vào căn phòng cuối hành lang lầu 1. Viện trưởng Tưởng với thư ký Thẩm cũng đi theo, hai người đứng đợi ngoài hành lang.
Không tới lượt mình còn tạm, tới lượt mình rồi, đội trưởng Hồ trông thấy thi thể cả phòng thì bắt đầu lo hãi, ở lại không bao lâu đã rời đi, để lại Lục Viễn Triết và Trình Mặc đứng trong phòng hồi lâu, cảm xúc có chút sa sút, thật lâu cũng không nói gì.
Gian phòng này không to, giờ đã chất đầy thi thể, đứng có, nằm có, nom như nhà trưng bày thi thể vậy, bức bối vô cùng.
Xin lỗi. Lục Viễn Triết nói tiếng xin lỗi với bộ trưởng Hoa qua khung cửa kính,
"Đáng ra tôi phải cẩn thận hơn."
Trình Mặc cũng khẽ thở dài, bên này còn mở máy điều hòa ở trung tâm, dù tủ đông lạnh căm song trong phòng lại nóng hơn thấy rõ khiến con người ta thấy sốt ruột.
Do cơn nóng, cậu kéo cổ áo mình rồi bỗng chợt dừng lại, bất giác cau mày.
Không dám chắc chắn có phải nghi điểm không, tạm thời cậu không nói ra, chỉ là lúc ra ngoài liếc nhìn mấy vị ngoài hành lang một cái. Bọn họ đều đang rúc vào trong lớp áo dày của mình, nhìn vào góc tường né tránh hiện thực.
Sau khi sắp xếp thi thể xong, hai họ lại quay về tòa nhà ký túc xá. Về nguyên nhân cái chết, Lục Viễn Triết và Trình Mặc cùng cho là trúng độc.
Sau khi kiểm tra xong đồ đạc bộ trưởng Hoa mang tới phòng bọn, Trình Mặc cầm lấy lọ thuốc hạ huyết áp.
"Tối qua chỉ còn một viên, nếu ông ta không mang lọ thuốc sang, chúng đều không cách nào xác nhận được là lọ thuốc này tối qua rỗng hay không."
Trình Mặc bỏ lọ rỗng vào túi đựng vật chứng, cảm giác cần phải kiểm tra một chút,
"Thuốc có vỏ ngoài thế này sẽ không trúng độc ngay, sau khi ngủ mới phát huy dược hiệu."
Ừm. Lục Viễn Triết có chút liên tưởng tới loại trúng độc kéo dài này,
"Có chỗ giống với kết cấu túi nước trong vụ án của Nghiêm Diệp."
Có lần một thì sẽ có lần hai, biết đâu thiếu gia có sở thích thiết kế bẫy bóp méo thời gian gây án, giao cho người dưới trướng đi hoàn thành.
Quay trở lại nhà ăn, chị Triệu đã chuẩn bị cơm cho nước cử sáng cho mọi người. Có người ăn rồi cũng có người ăn không vào, rị mọ gắp đồ ăn kèm trong bát của mình.
Dù cho bữa tiệc Mãn Hán có bày ra trước mắt, mọi người cũng không thấy ham. Phần lớn mọi người không nói gì, bữa sáng chẳng chút mùi vị.
Chỉ có bộ trưởng Đào nổ như sấm, chỉ mũi viện trưởng Tưởng mà mắng:
"Đã thế này rồi mà ông còn không chịu nói thật à?"
Mắng chửi ầm đùng, viện trưởng Tưởng ấp úng kéo bộ trưởng Đào tới một góc, nói mình đã kể chuyện cho Lục Viễn Triết nghe rồi.
Dù không lớn tiếng, nhưng nhà ăn cũng chỉ có bằng này, mọi người đều có thể nghe được. Tào Trí Kiệt đứng một bên nhìn rầu rĩ không nói tiếng nào cuối cùng cũng nghe hiểu, vừa hiểu ra thì không nhịn được nữa đứng phắt dậy, chửi bới viện trưởng Tưởng chung với bộ trưởng Đào.
Tào Trí Kiệt chỉ trích ông ta sao lại nhẫn tâm hại mấy người trẻ, bộ trưởng Đào đứng bên chửi thề, cuối cùng bị bộ trưởng Kim kéo ra.
"Mấy chuyện về sau có phải tôi làm đâu."
Viện trưởng Tưởng cãi lý với bộ trưởng Đào,
"Tôi có thể đột nhập vào phòng mà thần không biết quỷ không hay à? Tôi mà làm được thì có để chuyện của Hạ Chí Cương thành ra thế này không? Tới giờ cậu ấy chết thế nào chúng ta còn không biết kìa!"
"Ai biết ổng ông làm trò quỷ gì? Nếu không phải ông không chịu thương lượng với cậu ta thì chuyện cũng đâu tới nông nỗi này." Bộ trưởng Đào mắng. Theo ý của ông ta thì không phải Hạ Chí Cương mãi không thương lượng với bọn họ mà là có nói rồi, nhưng bọn họ cứ không thống nhất được phương án giải quyết.
Chuyện đã tới nước này, giờ chỉ có thể sắp xếp lại khẩu cung, chờ chi viện. Đợi pháp y nghiệm thi, phối hợp với điều tra hiện trường thì sẽ tìm ra hung thủ. Chuỗi hành động như vậy không thể nào không để lại dấu vết gì, mọi người chỉ là thiếu khuyết nhân viên kỹ thuật mà thôi.
Lục Viễn Triết ngồi với đội trưởng Hồ trong góc một chốc, thấy mấy người mắng mỏ ì đùng cách đấy không xa thì thở hắt ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!