Chương 41: Case 3 cuồng phong trên đảo vắng 9

Cuồng phong trên đảo vắng 9

Mọi người đứng cả trong nhà ăn, vây quanh hai cỗ thi thể sùi bọt mép nằm dưới đất

- lão Dương và lão Hà.

"Không nhanh tới vậy chứ…" Bộ trưởng Kim đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó liếc nhìn bộ trưởng Hoa, "Người kế là ông quét thẻ phải không?"

Số người trên bàn giảm đi nhanh chóng, mọi người đều thấy sợ, dù không hiểu bộ trưởng Kim nói gì thì cũng căng thẳng không chịu được.

"Tôi quét cái gì chứ?" Bộ trưởng Hoa trừng ông ta, mặc dù thấy sợ nhưng vẫn không muốn tỏ ra yếu thế.

"Chuyện này là sao?" Lục Viễn Triết hỏi đội trưởng Hồ.

"Bọn họ…" Đội trưởng Hồ nói câu mở đầu thì cũng không biết phải hình dung sao nữa, bực bội gãi đầu, "Ngồi đó ăn, tự nhiên bắt đầu co giật, sau đó vừa khóc vừa cười rồi bắt đầu nôn mửa, cuối cùng thì ngã xuống đất… y chang trúng tà vậy."

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều im thin thít, người tận mắt trông thấy đều có cùng cảm giác đó nên không ai phản bác cũng không bổ sung nói rõ gì. Hai người kia tựa như đột nhiên lên cơn điên vậy, chốc chốc bật dậy di chuyển mấy bước rồi lại nằm sóng soài dưới đất cười khùng, cuối cùng thì nằm đó bất động.

Lục Viễn Triết có thể cảm nhận được họ lên cơn điên đến mức nào, đẩy ngã không ít ghế, thậm chí xương bàn tay sưng lên, đều là cào mặt đất dẫn tới, cứ như không biết đau ngứa vậy.

"Bọn họ nôn ra những gì?" Lục Viễn Triết hỏi.

Đội trưởng Hồ lắc đầu: "Không có gì hết, chỉ bấy nhiêu."

Dưới mặt đất là ít đồ ăn vụn vặt, mọi người cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa. Hai người cũng vậy, chẳng cách nào nuốt trôi thứ gì cả.

"Còn tủ đông không?" Lục Viễn Triết hỏi.

Mọi người lộ vẻ khó xử, quả là ngày một nhiều mà.

"Hay là… tủ lạnh đi." Tào Trí Kiệt còn đang an ủi Tiểu Khâu bị dọa ngốc, lúc này mới nhắc một câu, "Loại để vật mẫu đó, cũng chỉ có vậy thôi."

Cách khi không có cách, cũng chỉ đành làm vậy. Lục Viễn Triết liếc nhìn bộ trưởng Hoa: "Hay mượn thẻ của bộ trưởng Hoa nhé, trước mắt không nên kéo thêm người vào."

"Ừ, ừ ừ…." Bộ trưởng Hoa đáp lời.

Vậy là Tào Trí Kiệt và bộ trưởng Hoa đưa bọn họ lên lầu 3, miễn cưỡng dịch 2 cái tủ lạnh xuống. Thi thể dựng đứng dựa trong tủ lạnh, may mà không phải loại trong suốt, không thì đáng sợ vô cùng.

"Thật sự đừng xảy ra chuyện nữa." Bộ trưởng Hoa lòng dạ không yên lầm bầm.

"Sẽ không đâu." Lục Viễn Triết vỗ vai ông ta, để ông ta theo đội trưởng Hồ ra ngoài đợi chốc lát.

Lần nghiệm thi này bọn họ dành trọn 1 giờ, vẫn không phát hiện ra lỗ kim. Trình Mặc còn định làm chuẩn bị da một lần, Lục Viễn Triết đã ngăn lại: "Không ở đầu hay các bộ phận bí mật đâu, tập kích lúc tỉnh khác với nằm đấy."

Chuẩn bị da: Cạo lông/ tóc ở vùng chuẩn bị phẫu thuật

"Mọi người ngồi ăn với nhau, có thể đầu độc không?" Trình Mặc hỏi nhỏ Lục Viễn Triết.

"Anh cảm thấy tương đối khó." Lục Viễn Triết lắc đầu, "Ăn uống tập thể, người lại không nhiều, mọi người đều rất cảnh giác. Rốt cuộc hung thủ chỉ định mục tiêu thế nào?"

"Hơn nữa rốt cuộc là chất độc gì lại có thể làm người ta vừa khóc vừa cười chứ?" Trình Mặc ngờ vực.

"Có thể là chất độc thần kinh." Lục Viễn Triết chỉ có thể đoán là vậy.

Có thể không phải vừa khóc vừa cười mà chỉ là biểu hiện của rối loạn tâm thần, anh thoáng có cảm giác quen thuộc nhưng lại không nhớ được mình đã trông thấy bệnh trạng này ở đâu.

Rời khỏi phòng chứa đồ, Lục Viễn Triết liếc nhìn đội trưởng Hồ với bộ trưởng Hoa, bọn họ đều có vẻ bất an, nhất là bộ trưởng Hoa, trông có vẻ rất căng thẳng.

"Đi thôi." Anh vỗ vai bộ trưởng Hoa, "Đêm nay chú ở lại phòng chúng tôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!