Cuồng phong trên đảo vắng 4
Sáu giờ chiều, trời tối sầm, chỉ có có ánh đèn đường nhọc nhằn kiên trì soi trong đêm. Gió biển lẫn theo hơi ẩm, tẩm ướp vị tanh mặn cho buổi đêm làm người ta không muốn ra ngoài chút nào.
Nhà ăn nằm ở bên phải sảnh của tòa nhà ký túc xá, còn may, không cần phải đội gió ra ngoài.
Ngồi trong phòng vẫn cảm nhận được uy lực của cơn bão. Hành lang có cửa sổ để mở, nếu đứng lâu hứng gió sẽ đau đầu. Đứng trong phòng nhìn ra bên ngoài cả cửa sổ sẽ thấy được vật lạ bay ngang trời. Lục Viễn Triết ngờ rằng đó là loài hải sản đón gió bay cao trong truyền thuyết.
Bảy giờ mới bắt đầu ăn uống. Không ngoài dự đoán, dù đại bộ phận người đều đã được nghỉ, nhưng mười bốn người còn lại cũng góp được bữa tiệc rượu thịnh soạn cho hai người họ.
Không hề có ý định vào bữa khiêm tốn tẹo nào.
Thứ đầu tiên anh trông thấy là một bàn phân đồ uống rượu và mấy bình rượu trắng, kế đó nữa là các món cứng, nhất là hải sản, hệt như đang nghiên cứu chất lượng thịt vậy.
"Nào nào nào, để tôi giới thiệu với mọi người hai vị tinh anh đến từ tổ chuyên án. Tổ trưởng tổ chuyên án, Lục Viễn Triết và con trai của thị trưởng Trình, Trình Mặc. Hai vị vừa gia nhập tổ chuyên án đã phá ngay hai vụ án. Tuổi trẻ tài cao mà." viện trưởng Tưởng nhiệt tình giới thiệu.
Mọi người mồm năm miệng mười khen ngợi hai người họ, mời bọn họ vào chỗ. Ngồi còn còn chưa vững đã có mấy người chỉ hận không thể nâng ly ngay.
"Trời bão mà hai cậu còn đến đảo nhỏ của chúng tôi làm việc, vất vả vất vả rồi." Người đàn ông trung niên ngồi cạnh viện trưởng Tưởng kính rượu hai người.
"Đây là bạn lâu năm của bác, bộ trưởng Hoa, Hoa Xương Hà." viện trưởng Tưởng giới thiệu.
"Nên làm mà nên làm mà." Lục Viễn Triết thầm cười trừ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nhiệt tình, cạn ly uống hết, Trình Mặc cũng vậy. Rượu trắng không tệ, tiếc là số lượng làm người ta khiếp đảm.
Bắt đầu từ bộ trưởng Hoa, nhưng người khác cũng lục tục đứng dậy giới thiệu. Đa số nhân viên bình thường đều đã về hết, ngồi ở đây chủ yếu đều là nhân viên kỹ thuật không thể ngừng việc trong ngày bão và lãnh đạo cấp cao.
Nếu để Lục Viễn Triết đoán thì các vị lãnh đạo hẳn là do chuyện của Hạ Chí Cương mới ở lại.
Nhân lúc còn chưa say rượu, anh tranh thủ nhớ sơ, bộ trưởng Kim quản lý tài chính bản quyền, bộ trưởng Đào quản lý hạng mục và kế hoạch, họ đều là đối tác quan trọng của viện trưởng Tưởng.
Thực nghiệm viên giống Tào Trí Kiệt có 7 người, hai người là đồ đệ Tiểu Lưu và Tiểu Khâu của ông ta. Bọn họ phụ trách hạng mục được chính phủ hỗ trợ, nên dù phải ngừng hai ngày, bọn họ cũng không về mà ở lại chỉnh lý số liệu.
Ngoài ra còn nghiên cứu viên hợp tác mà bọn họ gọi là Tiểu Chương và Tiểu Đường, 27 tuổi, cũng coi như là người trẻ tuổi trong số các nghiên cứu viên.
So với bọn họ, hai nghiên cứu viên là lão Dương và lão Hà 35 36 tuổi kiệm lời hơn nhiều, gần như không chủ động nâng ly, chỉ lễ phép kính rượu một lần rồi lặng lẽ dùng bữa.
Cuối cùng là thư ký Thẩm và chị Triệu quản lý hậu cần với đội trưởng Hồ thuộc đội bảo vệ.
Cả viện nghiên cứu chỉ còn lại không tới 20 người. Tránh bão ở nơi rộng lớn như vậy trong 2 ngày, đúng là có chút hoang lạnh.
Cũng chỉ mặc niệm vài người một thời gian là lại bắt đầu kinh rượu. Lục Viễn Triết trò chuyện về lợi ích kinh tế mấy năm qua của viện nghiên cứu với các quản lý, giữa chừng có Trình Mặc bổ sung chỗ mình tò mò của hạng mục, phối hợp cũng ăn ý.
Nhưng dù có sôi nổi thế nào thì cũng không đè lại được ý muốn kính rượu của mấy người kia.
Tới lúc Lục Viễn Triết quăng vụ án lên bàn, tập thể mới chợt im bặt trong giây lát.
"Vụ án lần này tôi còn có nghi vấn cần hỏi, vừa hay mọi người đều ở đây, tôi nói ở đây luôn vậy." Anh vừa mở lời, người đang nói, kẻ đang ăn, bàn đang cụng ly chuyện trò đều dừng lại.
"Đội trưởng Lục nói đi." viện trưởng Tưởng buông đũa xuống, nghiêm túc lắng nghe.
"Nghe nói ngày hôm qua phần lớn mọi người đều đã rời đảo. Trên đảo có tổng cộng 20 30 người, ai không có mặt thì khỏi hỏi vậy, xin hỏi trong các vị ngồi ở đây, đêm qua có ai gặp cậu ấy không?" Lục Viễn Triết hỏi.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trao đổi ánh mắt hết mấy lượt. Trình Mặc cũng khẽ buông đũa, ánh mắt cũng nhìn theo tầm mắt của bọn họ, cảm giác hầu như ai cũng tham gia buổi giao lưu không người này.
Không có.
Bộ trưởng Kim dè dặt mở lời, lắc đầu phối hợp với lời mình nói, sau đó mọi người cũng lắc theo.
"Không có… không gặp…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!