Chương 24: Case 2 lời tuyên bố tự sát 7

Lời tuyên bố tự sát 7

Liệu sự như thần, nói tra án chỉ ngủ được 3 4 giờ thì không nhiều hơn được xíu nào. Ba giờ sáng, Lục Viễn Triết bị điện thoại gọi dậy, trong cục gọi đến, tám chín phần mười đều là vụ án.

"Đội trưởng Lục, anh nói có án thì báo anh, có án thật rồi. Ở đường Cổ Sơn." Đồng nghiệp trực ban nói với anh,

"Cảnh sát trực thuộc khu vực đã qua đó. Người báo án nói là nhảy lầu, hơn nữa còn có 3 người. Các anh nhanh lên một tí."

"Đã biết, vất vả rồi."

Anh đáp một tiếng rồi cúp điện thoại, bật cuộc gọi nhóm gọi mọi người thức dậy rồi vọt tới gõ cửa phòng Trình Mặc ở kế bên.

Trình Mặc!

Anh kêu to, thuận tay xoay tay nắm cửa. Ai mà ngờ Trình Mặc lại không có thói quen khóa cửa kia chứ, anh vừa xoay là lọt luôn vào phòng.

Nghe tiếng anh kêu, Trình Mặc nhô đầu ra khỏi chăn, vừa đúng lúc đối diện tầm mắt với người vừa đi vào. Trình Mặc mới tỉnh dậy có chút mờ mịt, may mà không thấy có vẻ gắt ngủ.

Lục Viễn Triết phát hiện ra bày trí trong phòng có hơi khác, chiếc giường được dời đến gần cửa, Trình Mặc gần như ngủ dựa tường, trên bàn còn để mấy chiếc đèn ngủ be bé, chúng tỏa ra ánh sáng dịu dàng.

Có vụ án à?

Trình Mặc nhanh chóng phản ứng lại, vừa xuống giường vừa hỏi anh.

... Ừ. Lục Viễn Triết ngây người một chốc mới hoàn hồn, anh gật đầu dặn dò,

"Rửa mặt sửa soạn trong 5 phút, vụ án ở đường Cổ Sơn, có thể chúng ta phải đi tìm người."

Đã biết.

Trình Mặc gật đầu, cậu đã tỉnh táo hoàn toàn.

Anh cũng quay về phòng rửa mặt, chải kẽ răng, đầu óc lại hiện ra tình cảnh mình vừa thấy ban nãy. Giường của Trình Mặc gần phòng mình, lại còn mở đèn ngủ, cái kiểu mà với anh là ánh sáng hại tới giấc ngủ. Anh chỉ có thể đoán: Trình Mặc sợ bóng tối.

Chắc không đâu… Anh rất khó mà hiểu được một hình cảnh như Trình Mặc lại sợ bóng tối. Đúng là lần trước Trình Mặc giết người có phản ứng rất lớn, song anh cứ thấy chuyện đó với chuyện sợ bóng tối là hai chuyện khác nhau, hơn nữa Trình Mặc còn tham gia đủ kiểu hiện trường nghiệm thi mà mặt vẫn không đổi sắc, nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống kẻ nhát gan chút nào.

Lục Viễn Triết nhớ lại lúc ở bệnh viện, Trình Mặc giật mình tỉnh giấc, cộng với việc cậu nói giấc ngủ mình rất nông, kể cả tên oắt này có ngủ sớm dậy sớm thì vẫn dễ gặp ác mộng chứ.

Nhưng Trình Mặc rời giường rất dứt khoát, anh đã xem như rửa mặt nhanh rồi đó thế mà Trình Mặc vẫn ngồi ở sô pha anh từ trước.

Lục Viễn Triết vội vã quay lại phòng khách, anh suy nghĩ một chút rồi lấy hộp bánh xốp ném cho Trình Mặc:

"Cầm lấy, coi như đồ ăn sáng đi."

Mới 3 giờ.

Trình Mặc mờ mịt, cậu nhìn thời gian lần nữa, không phải là mình ngủ tới lú người đấy chứ.

"Ai biết tới chừng nào mới xong việc, với cả không lẽ cậu coi pháp y nghiệm thi nửa chừng thì bỏ đi ăn sáng à?" Lục Viễn Triết hỏi lại, anh suy nghĩ thêm rồi nhắc nhở:

"Không phải bác sĩ dặn cậu không được để bụng rỗng thức đêm à?"

Đúng là nhìn Trình Mặc đã khỏe hơn rất nhiều, còn có thể bơi lội ngày mùa đông, nhưng anh vẫn thấy thuốc chưa uống hết trên bàn của Trình Mặc, cảm thấy tuân thủ lời bác sĩ không sai đi đâu cho được.

Cũng đúng.

Trình Mặc cúi đầu cười, mở hộp bánh xốp,

"Cám ơn đội trưởng Lục."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!