Lời tuyên bố tự sát 2
Trang giấy trắng đâu đâu cũng có, nhìn từ bề dày giấy viết thư, bên trên còn một dòng kẻ ngang màu đỏ của giấy viết thư tiêu chuẩn, nếp gấp là gấp làm tư tùy ý, không tìm ra chút ý nghĩa tượng trưng nào cả.
"Boss của Yến theo đuổi đội trưởng Lục không thành nên chuẩn bị tự tử à?" Vạn Dặc đoán bậy.
"Yến mà vậy thì tốt rồi, là phúc của Đảo Thành." Lục Viễn Triết trợn trắng.
Gọi tới tiệm hoa, người ta nói hoa đã được đặt từ nửa tháng trước, khách hàng trông như thế nào cũng đã quên, chỉ nhớ đó là một cô gái trẻ, camera thì chỉ lưu một tuần, không cho được manh mối gì cả.
Về phần chữ viết, Đinh Thần Dục đã tìm đồng nghiệp bên giám định bút tích phân tích, kết quả cho ra một phạm vi khá lớn:
Nữ, thành niên, dáng người đầy đặn, chiều cao trung bình, không làm nghề có liên quan việc viết lách, tuổi tác đại khái hơn 20.
"Giới tính thì bỏ đi, vóc dáng thì liên quan gì tới chữ viết?" Vạn Dặc không hiểu kiến thức này, cậu ta hơi nghi ngờ.
"Này là kiến thức giám định bút tích."
Đinh Thần Dục đắc ý bắt chéo chân, cũng không định nói kỹ,
"Đơn giản là bút lực và tốc độ viết liên quan tới cấu tạo si. nh lý và sự phát triển xương cốt."
"Vậy không thể giám định thư mời của Yến à? Bởi vì chữ in không có cảm giác chân thật?" Vạn Dặc hỏi.
Ừ. Đinh Thần Dục gật đầu.
"Không phải hay nói câu chữ sao người vậy lắm à, nét chữ nết người." Lục Viễn Triết phụ họa.
Anh không hiểu mấy về chuyên môn giám định bút tích, nhưng có vài thứ anh vẫn đoán ra được: Cái này không phải bút tích của trẻ con, cũng không có thói quen viết tốc ký, thậm chí cầm bút còn có chút ngượng tay chứng tỏ chủ nhân nét chữ phần lớn thời gian đều gõ bàn phím.
Người này cũng sẽ không lớn tuổi, nếu không di thư thật sẽ ngắn gọn một chút.
Nhưng trừ mấy chỗ này ra thì dù là giám định bút tích hay suy luận cũng đều không cho ra được manh mối xác thực, giống như di thư có nói: Bình thường.
Chụp bừa một tấm hình trong mấy khu mua sắm cũng có thể tìm được cả đống người phù hợp với điều kiện trên.
Trình Mặc không cam lòng, cậu đã nhìn lá thư trong túi vật chứng, lật tới lật lui mười mấy hai mươi lần cũng không tìm chỗ đột phá thích hợp.
"Thế này thì trắng quá."
Vạn Dặc cầm bản sao nói thầm,
"Chỉ có một dòng kẻ ngang."
"Đừng coi thường dòng kẻ." Lục Viễn Triết phản bác,
"Đây là dòng kẻ ngang tiêu chuẩn của giấy viết thư đó. Giờ mọi người gần như không còn viết thư nữa, toàn viết thư tình thì không đời nào mua loại giấy trắng này."
"Vậy chúng ta có thể lượn chỗ trường học, biết đâu có thể tìm ra giấy viết thư kiểu này, ít nhất có thể khóa được trường học nào sẽ xảy ra án chứ?"
Tô Tiểu Chỉ đề nghị,
"Không có manh mối thì chỉ có thể đi loanh quanh thử thời vận thôi."
Mặc dù Đảo Thành rộng lớn nhưng dù sao cũng là thành phố mới phất, trường đại học cao đẳng chỉ cần hai ba hôm là tra hết. Chỉ là giờ có phân nửa số trường học đã bắt đầu kỳ nghỉ đông, cũng không biết có thể điều tra triệt để được hay không.
"Không còn cách nào thì chỉ đành vậy."
Lục Viễn Triết gật đầu,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!