Chương 16: Case 1 hành vi nghệ thuật 12

Hành vi nghệ thuật 12

Hơn nửa đêm, tiểu khu cho thuê hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả con chó dưới lầu cũng không có, chỉ có Trình Mặc quỳ kế bên bồn hoa, thật lâu cũng chưa khỏe lại.

Trả tiền xe xong, Lục Viễn Triết chạy tới xem Trình Mặc:

"Có nghiêm trọng không?"

Không nhìn thì không biết, sắc mặt Trình Mặc đã trắng bệch, cậu khẽ khàng thở d. ốc, tay chống đầu gối tay kia ôm bụng, nhìn kỹ còn thấy chân run run.

Thấy Lục Viễn Triết đi tới, Trình Mặc lắc tay nhưng một câu cũng không nói được, không thấy ổn chút nào.

Giờ mà giải tán không lo tới thì khéo mai lại có án mạng. Lục Viễn Triết không nói gì, chỉ đỡ Trình Mặc nãy giờ vẫn chưa đứng thẳng người lên được.

Đi được vài bước, cuối cùng Trình Mặc cũng nói: Không sao thật.

"Cậu coi cậu bây giờ nói vậy ai tin được không?" Lục Viễn Triết kéo Trình Mặc, cảm giác Trình Mặc không còn chút sức nào thì đã bắt đầu do dự xem có nên đưa người tới thẳng bệnh viện luôn hay không.

Con ma men này còn phân ra rượu vào máu, 40 phút trước còn ngon lành, giờ đã toang à?

"Em không phải bị say…" Trình Mặc cố gắng giải thích.

"Rồi xong, đã bắt đầu đầu chối mình không say rượu." Lục Viễn Triết không có ý định nghe ma men trình bày.

Vào thang máy, quả nhiên Trình Mặc bấm số lầu 12, sau đó còn ỉu xìu mở cửa.

Dù đã biết chổ này là tiểu khu một gian không phòng khách nhưng phải đến khi thật sự nhìn thấy nội thất trong phòng, Lục Viễn Triết mới phát hiện nơi đây còn nhỏ hơn trong tưởng tượng của mình.

Tuy gian phòng nhỏ nhưng lại có cảm giác trống trải, không có dấu vết sinh hoạt, không có đồ điện cỡ lớn, ngay cả vách tường cũng không trang trí gì, quá nửa vẫn là trạng thái y hệt lúc môi giới dẫn tới xem nhà.

Đi thang máy lên, Trình Mặc lại chiếm đóng toilet, nôn thốc nôn tháo. Lúc bước ra, cả người cậu hệt tờ giấy trắng run rẩy, mặt mày tái nhợt, loạng choạng ngã xuống sô pha.

Mặt cậu không đỏ mấy, Lục Viễn Triết bắt đầu hoài nghi liệu cậu có bệnh gì không. Anh cứ cảm thấy say rượu thì không nên có dáng vẻ này.

"Hay để anh mua thuốc giải rượu cho cậu nhé?"

Anh ngồi xổm xuống cạnh Trình Mặc.

"Không cần đâu, em không say." Khuôn mặt Trình Mặc đẫm mồ hôi. Thấy Lục Viễn Triết định mua thuốc, Trình Mặc kéo anh lại,

"Thật sự không phải uống quá chén đâu, em là đi xe hứng gió nên hơi buồn nôn."

Thấy rồi.

Anh vỗ mu bàn tay Trình Mặc,

"Rót cho cậu ly nước ấm là được chứ gì."

Nghe vậy Trình Mặc mới buông tay anh ra, mình thì nằm co ro trên sô pha, ánh mắt mất dần tiêu cự.

May là ít ra trong phòng còn ấm nước, tranh thủ thủ lúc đun nước, anh đi hỏi Trình Mặc:

"Có thuốc không? Này là bệnh cũ hay sao vậy?"

"Không có bệnh, bình thường cũng không vậy đâu, lát là khỏe thôi." Trình Mặc ôm gối ôm, cả người cuộn tròn lại.

"Không phải anh nói cậu."

Lục Viễn Triết ngồi xuống, anh hơi bày ra dáng đội trưởng trừng mắt với Trình Mặc,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!