Hành vi nghệ thuật 10
Ý chí chiến đấu dâng cao nhưng điều tra mấy ngày cũng không tìm được kẻ thần bí cầm súng nọ.
Không có kẻ tình nghi mới xuất hiện, vụ án này tạm thời quy cho Nghiêm Diệp gây án độc lập. Chuỗi bằng chứng có cả, động cơ gây án rõ ràng, thỏa mãn tất cả điều kiện gây án, thứ duy nhất không làm rõ được ở đây là bước ngoặt dẫn tới việc Nghiêm Diệp bắt đầu tái phạm tội, có thể có liên quan rất lớn tới Yến.
Đường Văn nghiêng về phía kết thúc án, đối với bên ngoài thì công bố việc Nghiêm Diệp bị bắn chết, còn thư mời của Yến thì giao cho tổ chuyên án âm thầm điều tra tiếp.
"Không thể sốt ruột, chúng ta đã đợi hết nửa năm rồi, dù phải bỏ thời gian nhiều hơn nữa chúng cũng làm được." Dù kết thúc vụ án không hoàn mỹ nhưng Lục Viễn Triết vẫn tràn đầy tin tưởng để cổ vũ mọi người,
"Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng không thoát được, kể cả chính nghĩa có tới trễ cũng sẽ không trễ quá đâu."
Ừm! Tô Tiểu Chỉ dùng sức hô to hưởng ứng,
"Ít nhất bọn chúng cũng đã lộ chiếc đuôi hồ ly."
Kể cả chóp đuôi này là cố ý lộ cho bọn họ thấy thì cũng tính là lộ.
Cốc cốc cốc.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ tiêu chuẩn.
Lục Viễn Triết búng tay, mọi người lập tức ngồi thẳng. Chỉ có Trình Mặc là người ngoài cuộc, cơ mà cậu ấy luôn giữ tư thế làm việc tiêu chuẩn nên không cần sửa tướng.
Cục trưởng!
Lục Viễn Triết lại nặn ra khuôn mặt chào đón cong nghiệp, kính lễ với cục trưởng.
Được rồi được rồi… Cứ chiêu này, Đường Văn ngán rồi. Ông ta khựng lại, đảo mắt nhìn quanh,
"Lần này không tệ, xử lý nhanh chóng. Ban đầu chỉ hi vọng trong vòng một tháng có thể bắt được Nghiêm Diệp, giờ xem ra cho mọi người 72 giờ là đủ."
"Ăn may thôi may thôi…" Lục Viễn Triết lại nói mấy câu quen thuộc.
"Mặc dù còn chưa bắt được Yến nhưng cũng đừng quá sốt ruột, rồi cũng sẽ có lúc cháy nhà ra mặt chuột." Hiếm khi Đường Văn an ủi bọn họ, ai nấy đều thấy không quen.
Vâng vâng vâng.
Lần này ngay cả Lục Viễn Triết cũng không biết Đường Văn có ý gì.
"Chú kêu bọn họ phát tiền thưởng rồi, cậu đưa mọi người đi ăn món ngon đi, đừng nói là chú kêu." Đường Văn lại liếc nhìn Lục Viễn Triết.
Trời sập rồi… Câu chửi kẹt ngay cuống họng Lục Viễn Triết suýt nữa đã vọt khỏi miệng.
Không vấn đề. Lục Viễn Triết đáp lời, khó khăn lắm anh mới ổn định được giọng mình.
Vậy đi. Đường Văn vẫn không muốn nói nhiều, ông ta sải bước rời đi. Lục Viễn Triết đứng ở cửa nhìn ông ta đi khuất, anh cứ cảm giác do có Trình Mặc ngồi đây nên tư thế đi của Đường Văn không còn khoa trương như trước.
"Lúc Tiểu Trình chưa tới làm méo gì có đãi ngộ này." Lăng Khê thì thầm phốt một câu bằng chất giọng nữ đẹp tuyệt.
Mọi người nhìn về phía Trình Mặc, cậu chỉ cười cười không phản bác.
…
Bước vào giai đoạn kết án, mọi người đều rời khỏi khu thoải mái là tổ chuyên án, đi tới các phòng ban lấy tư liệu, tổng kết báo cáo.
Bình thường dù không có gì làm thì cũng vờ vịt bận bịu lắm, gõ bàn phím cành cạch mà. Cuối cùng giờ cũng đã có vụ án, dù không đánh vào hang ổ đối phương được ngay lập tức thì bọn họ vẫn rất hăng hái.
Ai bận việc người nấy, Lục Viễn Triết đi sang chỗ Tôn Viêm một lượt, hai bên đấu võ mồm 30 phút, cuối cùng anh cũng lấy được phần lời khai cuối về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!