Chương 12: Case 1 hành vi nghệ thuật 8

Hành vi nghệ thuật 8

Nghe thấy giọng Nghiêm Diệp, Tô Tiểu Chỉ gọi tiếp viện ngay. 20 phút sau khi Trình Mặc nổ súng, Tôn Viêm dẫn mười mấy hai mươi người tới vội.

"Chào buổi tối đội trưởng Tôn, anh vất vả rồi."

Lục Viễn Triết chào hỏi Tôn Viêm, đã phá án, nụ cười của anh cũng rạng rỡ hẳn.

Không vất vả. Tôn Viêm liếc nhìn anh, mới đó đã phá xong vụ án, anh ta rất là không vui.

Lúc này Đinh Thần Dục với Lăng Khê cũng đã tới, vừa xuống taxi đã gật đầu chào hỏi Lục Viễn Triết: Đội trưởng Lục.

Đi taxi à?

Lục Viễn Triết liếc nhìn chiếc taxi phía sau lưng hai người.

"Đi gấp đó, tận vành đai thứ 3 phía bắc tới đây mà, nhà có chút việc." Đinh Thần Dục giải thích một câu, anh ta đè thấp giọng,

"Hai người bọn này cũng đâu thể lái chiếc xe kia của tôi tới đây được."

Đêm hôm khuya khoắt hai người này ở chung nhau đã đủ gây chú ý, nếu còn lái chiếc xe kia nữa thì đúng là không bình thường.

"Cũng may, không phải đi làm sau khi uống rượu."

Đinh Thần Dục vỗ vai Lục Viễn Triết, Vào việc thôi.

Ừm. Lục Viễn Triết gật đầu, anh nhìn hai người họ lẫn vào đội ngũ làm việc.

Trừ thi thể bị nhóm của Lăng Khê khiêng đi, cả tòa nhà bị bọn họ lục lọi trong ngoài hết ba lượt.

Phòng Nghiêm Diệp chất đầy xăng, bật lửa, diêm, mớ chất dẫn cháy xếp thành hàng, thậm chí có cả mấy túi bột mì được đóng gói cẩn thận.

Quả thật có tiến bộ.

Nếu gã dùng hết mấy thứ này chế tạo thành vụ nổ thì có nổ tung tường chịu lực của tòa nhà cũng không thành vấn đề. Nhưng gã không thiết kế cơ quan, chỉ có hư trương thanh thế.

Căn nhà là loại một phòng ngủ một phòng khách, gã làm rất nhiều thí nghiệm phòng vệ sinh, trên tường đã được cọ rửa nhiều lần bằng vòi sen nhưng vẫn sót lại bao nhiêu là vết nám đen.

Gã thích đùa với lửa, có thể chơi với que diêm rất lâu, gạt tàn thuốc nơi góc phòng không có tàn thuốc, chỉ có mớ đầu diêm đủ gộp thành 5 6 hộp.

Đội trưởng Lục.

Trình Mặc vác chiếc hộp đựng súng bắn tỉa thầm đi lên lầu, tiếng bước chân vẫn nhẹ như trước.

"Làm tốt lắm, không ngờ cậu còn là tay bắn tỉa đấy." Lục Viễn Triết nhìn vóc dáng thon gầy của cậu, anh lại nhớ thành tích nổi bật của cậu lúc ở trường cảnh sát, cảm thấy quả là có chút khó tưởng.

"Còn chưa tới trình độ ấy."

Trình Mặc khiêm tốn xua tay, cậy cúi đầu mỉm cười,

"Nếu đảm bảo độ chính xác khi bắn thì 500 600 mét đã là cực hạn, là cục trưởng Đường cảm thấy chiến đấu đường phố sẽ có lúc dùng mới cho phép em lúc cần có thể nộp đơn xin duyệt."

"Cậu tính được hôm nay sẽ dùng tới à?"

Lục Viễn Triết hỏi.

"Em nghĩ dù sao cũng là tội phạm phóng hỏa, lỡ dùng chiêu gì ngọc nát đá tan thì hai bên đều nguy hiểm, đem theo thì ít ra nếu có cơ hội thì có thể xử lý gã từ xa." Trình Mặc đáp lời.

Nghĩ đúng đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!