Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về cây du tiền cổ thụ ở trung tâm làng.
Lưu Trạch Hỷ lấy thân mình làm vật tế, chắc chắn không phải chỉ đơn giản là muốn treo cổ dưới gốc cây.
Trước khi chết, ông ta chắc chắn không nghĩ đến chuyện gia đình hạnh phúc, quốc thái dân an.
Ông ta muốn trả thù!
Trả thù những kẻ đã đẩy mình vào con đường này!
Ông ta không có khả năng trả thù, nên đã biến mình thành vật tế dâng cho "mẹ nuôi" đầy quyền năng, để "mẹ nuôi" thay mình báo thù!
Và những tên quan sai của huyện Tân Hương trước mắt chính là đối tượng để ông ta báo thù!
Trần Thực nhìn về phía ngôi miếu nhỏ trước cây, cô bé trong miếu vẫn ngồi đó, vui vẻ thưởng thức đủ loại lễ vật, không mảy may bận tâm đến cảnh tượng trước mắt.
Tên đầu lĩnh quan sai thì không nhìn thấy cô bé, ánh mắt hắn rơi trên cây du tiền cổ thụ, hắn cười lạnh: "Nếu 'mẹ nuôi' định báo thù cho Lưu Trạch Hỷ, thì đó là đối đầu với huyện Tân Hương, đối đầu với Đại Minh! Thần quyền của dân làng sao sánh được với pháp luật của triều đình.
Một khi pháp luật Đại Minh ra tay, việc nhổ tận gốc 'mẹ nuôi' cũng dễ dàng như trở bàn tay! Đến lúc đó, làng Phương Điền không có sự bảo hộ của 'mẹ nuôi', tất cả mọi người sẽ bị phơi bày trước tà ác, không ai có thể thoát khỏi tai kiếp!"
Lòng Trần Thực khẽ run lên, tên đầu lĩnh này dám uy hiếp "mẹ nuôi" của làng Phương Điền!
Cậu lại nhìn về phía cô bé trong miếu, cô vẫn ngồi đó ăn lễ vật, dường như hoàn toàn không để ý đến tình hình trước mặt.
"Phải rồi.
Giữa việc báo thù cho Lưu Trạch Hỷ và bảo vệ những người dân còn lại của làng Phương Điền, cái nào quan trọng hơn thì 'mẹ nuôi' của làng này chắc chắn tự mình biết rõ." Trần Thực thầm nghĩ.
Tên đầu lĩnh quan sai thấy cây du tiền cổ thụ vẫn không có động tĩnh gì, hắn mỉm cười, hỏi: "Lưu Trạch Hỷ tuy đã chết, nhưng chết rồi cũng không thể không nộp thuế, luật pháp là như vậy.
Người nhà ông ta đâu?"
Một người dân trong làng đáp: "Không còn ai nữa.
Ông ấy có một trai một gái, con gái đã bán đi, con trai chết đuối khi tắm sông.
Vợ ông ta sau biến cố đó cũng phát điên, một hôm vừa hát vừa nhảy rồi bỏ làng đi mất, chắc cũng chết rồi."
Tên đầu lĩnh trầm ngâm một lát, rồi phẩy tay: "Người đã chết thì mọi chuyện cũ cũng bỏ qua, nhưng thuế thì vẫn phải nộp.
Người đâu, vào nhà Lưu Trạch Hỷ, đem những thứ đáng giá ra đây, để chúng ta còn về báo cáo."
Một nhóm quan sai xông vào nhà Lưu Trạch Hỷ, nhưng nhà ông thực sự quá nghèo, không có gì ngoài mấy cái nồi, bát, đành phải mang những thứ đó đi, hy vọng bán được ít tiền.
Tên đầu lĩnh nhìn thấy vậy, lắc đầu: "Cũng thật đáng thương.
Số tiền này chỉ e là không đủ lấp cái lỗ hổng, lại phải để quan trên bỏ tiền ra bù vào.
Người đời thường nói bọn quan sai chúng ta ăn chặn tiền bạc, nhưng đâu có biết đây là sự hiểu lầm to lớn!"
Hắn cảm thán, từ từ đứng dậy, nói: "Số thuế này là Đại Minh thu, đâu phải chúng ta.
Ngay cả một đồng xu rơi vào túi của ta, thì ta, Lộ Thiên Nam, sẽ bị trời đánh! Ngược lại, nếu không thu đủ số thuế, chúng ta còn phải móc tiền túi bù vào, nếu không thì phạm tội khi quân! Bà con cô bác, đừng hoảng sợ!"
Hắn nhìn quanh một vòng, cười nói: "Các người tốt nhất nên ngoan ngoãn nộp thuế, đừng có mà nghĩ đến chuyện dùng dao kiếm.
Lưu Tam Ngân, lấy con dao trong đáy quần của ngươi ra, coi chừng dao trượt tay, cắt mất con chim của ngươi!"
Hắn coi như không nhìn thấy những người dân, đường hoàng bước qua giữa họ, lớn tiếng nói: "Các huynh đệ của ta đây đều là những tú tài đã qua kỳ thi huyện, được chân thần ban phước luyện thành thần thai! Các ngươi đánh không lại chúng ta đâu, việc gì phải phạm tội hành hung quan chức? Bỏ dao xuống, bỏ hết xuống! Có gì cứ nói chuyện đàng hoàng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!