Chương 2: Phần 02

Lão Đổng nhảy lò cò thẳng vào nhà Tiểu Quý, ngồi xuống vừa thở vừa nói : 

- Lão Quản à, con trâu này không thể thiến được rồi. 

- Sao lại không thiến được? 

- Nó giao phối quá nhiều khiến mạch máu bên trong nở to ra rồi, thiến thì được nhưng e là máu không cầm đâu. 

- Ông nghe thằng nhóc ấy nói bậy nói bạ làm gì. Con trâu này còn bé tẹo, so với hai con trước còn non hơn cả mấy tháng... 

Lão Đổng đưa tay về phía chú Mặt Rỗ, nói : 

- Đưa cho tôi! 

- Đưa cái gì? 

- Đồng hồ ! 

Chú Mặt Rỗ đưa tay lên, nhìn chiếc đồng hồ, nói : 

- Lẽ nào ông nghĩ là tôi sẽ lấy thiếc đồng hồ của ông? Quả là nực cười! 

- Tôi không nói là ông lấy đồng hồ rủa tôi. 

- Đồng chí Đổng à, mời được ông đến đây không phải dễ dàng, hãy nghe tôi nói. Ở đây chúng tôi thiếu thức ăn cho trâu trầm trọng, cỏ cũng chẳng có. Nếu không như thế, việc gì chúng tôi phải đi chăn thả chúng trong những ngày đông tháng chạp giá rét cho khổ. Nuôi được những con trâu này thật cũng chẳng dễ dàng gì. Trâu là gia súc lớn, là tư liệu sản xuất, cho nên giết trâu là phạm pháp. Giết cũng không được mà nuôi cũng không xong.

Năm ngoái tôi đã từng răn đe ông Đỗ rằng, nếu ông ta còn để cho con trâu cái nào có chửa, tôi sẽ trừ công điểm. Ai ngờ ông ta lại để cho toàn bộ trâu cái có chửa hết rồi. Đồng chí Đổng, ông thử nghĩ mà xem, nếu thiến không được con trâu này, đội sản xuất chúng tôi tan hoang mất. Năm ngoái chúng tôi đem ba con trâu nghé vất ngoài chợ, cứ nghĩ là đã vất được ba cục nợ, nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, đến chiều tối chúng lại chạy về. Không chỉ về ba con, mà lại rủ rê thêm hai con nữa, dùng gậy đánh cho tóe máu mông mà chúng chằng chịu bỏ đi cho. Tay phụ trách nuôi trâu dùng gậy đánh trâu lại bị ai đó tố cáo lên đến đảng ủy cách mạng công xã nên bị tập trung học tập cải tạo một tháng ở Miêu Phố. Người ta thường nói, chẳng thà xuống âm ty địa ngục còn hơn là vào Miêu Phố thành Nam

- Người ta gán cho hắn cái tội danh phá hoại sản xuất, là phản cách mạng, đánh cho què một thân, bây giờ chỉ biết bò lê trong nhà... 

- Được rồi, được rồi!

- Lão Đổng ngắt lời chú Mặt Rỗ

- Lão Quản, ông đã nói như vậy tôi càng không dám làm. Nếu tôi thiến xong mà con trâu này lăn đùng ra chết, e rằng tôi không tránh được chuyện lao động cải tạo ở Miêu Phố thành Nam đâu! 

Nói xong, lão bốc một vốc đất lên xoa máu dính trên tay, đi cà nhắc về phía chiếc xe đạp, mở khóa rồi ngồi lên yên. Chú Mặt Rỗ chạy vù tới, khóa trái lại rồi rút chìa khóa nhét vào túi quần, nói : 

- Đồng chí Đổng! Bữa nay ông không thiến con trâu này thì đừng có hòng mà rời khỏi làng này! 

Mặt lão Đổng xanh rờn rồi chuyển sang tím tái, lắp bắp : 

- Lão họ Quản kia! Ông dám làm như thế với tôi sao? 

- Tôi vốn đã từng làm những điều không ai nghĩ tới, ông làm gì được tôi nào?

- Chú Mặt Rỗ cười ngạo mạn. 

- Ông... đúng là đồ lưu manh! 

- Đúng tôi là đồ lưu manh, ông làm gì được tôi? 

- Mấy năm nay, đồ rác rưởi các người đã học được cách coi thường người khác, tôi còn làm gì được các người. Nào là bần nông cố nông trung nông, nào là giai cấp lãnh đạo, nào là... 

- Đồng chí Đổng! Ông chớ có nói những lời khó nghe như thế. Nếu ông muốn còn là bạn tôi và mọi người ở đây, ông hãy thiến con trâu này cho tôi. Nếu ông không muốn làm bạn, chúng tôi cũng chẳng có cách nào ép ông được, nhưng chiếc đồng hồ và chiếc xe đạp của ông hãy để lại đây, chúng tôi sẽ mang ra chợ bán, được bao nhiêu tiễn chúng tôi đem mua thức ăn cho trâu tất tần tật.

Để cho trâu của công xã chết đói là chuyện vô cùng nghiêm trọng đấy, ông biết không? 

Lão Đổng khinh khỉnh nói : 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!