Chương 50: (Vô Đề)

Mọi người dành trọn vẹn hai ngày nghỉ để ở lại trong núi, hai ngày tiếp theo, Lục Chẩm và người nhà Lâm Cảnh đã quen thuộc với nhau.

Buổi tiếc nướng trên thảm cỏ xanh tối đó, mọi người chơi với nhau rất vui vẻ, thậm chí còn xác định được thời gian cho chuyến đi kế tiếp luôn rồi.

Ban đêm, trời dần tối xuống, ánh đèn dưới thảm cỏ sáng lên, cực kì có không khí.

Lục Chẩm Tuyết ăn xong đồ nướng, quay đầu tìm kiếm Lâm Cảnh thì thấy vị đại thiếu gia kia đang ngồi trước một chiếc bàn màu trắng, lười biếng dựa lưng vào ghế, cũng đang chăm chú nhìn cô.

Cô cầm một xiên cánh gà đã được nướng chín và một chai bia lên, đi về phía Lâm Cảnh.

Lâm Cảnh nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đi đến chỗ mình, anh duỗi tay kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra giúp cô.

Lục Chẩm Tuyết đi đến ngồi xuống vị trí bên cạnh Lâm Cảnh, đưa xiên cánh gà nướng trong tay mình cho Lâm Cảnh, "Đúng là một đại thiếu gia, còn phải chờ người khác mang đến cho anh ăn."

Lâm Cảnh cười, "Anh vẫn chưa đói."

Anh nhận lấy cánh gà nướng từ tay Lục Chẩm Tuyết, thuận tay đặt lên đĩa cơm trắng đang đặt trên bàn kia.

Lục Chẩm Tuyết lấy hai chiếc cốc trên bàn tới, khui nắp bia, rót vào trong hai chiếc cốc đó, vui vẻ nói: "Anh có muốn uống chút bia không? Không khí thật sự rất tốt luôn."

Trên thảm cỏ, bầu trời đầy sao, gió mùa hè nhè nhẹ, trong không khí tràn ngập hương vị ban đêm của mùa hè.

Lục Chẩm Tuyết đưa một cốc bia cho Lâm Cảnh, anh cầm lấy, đáy mắt lơ đãng hiện lên ý cười, nhìn Lục Chẩm Tuyết, "Chơi có vui không em?"

Lục Chẩm Tuyết cười nói: "Vui lắm ạ."

Cô cầm cốc bia của mình chạm nhẹ vào cốc của Lâm Cảnh một cái, "Uống một ít đi."

Lâm Cảnh cười, khi nhìn Lục Chẩm Tuyết, ý cười nơi đáy mắt càng sâu hơn.

Anh uống một ngụm bia, sau đó đặt cốc lên lại trên bàn.

Cơn gió đêm mùa hạ nhè nhẹ khiến tinh thần Lục Chẩm Tuyết thật thoải mái, không nhịn được, nhoài người nằm thẳng lên bàn.

Một cánh tay cô đặt trên bàn, gò má cũng kê lên cánh tay đó, một tay còn lại thì bị Lâm Cảnh cầm lấy đùa nghịch, cô mỉm cười nhìn anh, nhưng cũng không biết mình đang cười cái gì, đây là một sự vui vẻ không thể nào diễn tả được.

Lâm Cảnh nhìn khóe môi cong lên của Lục Chẩm Tuyết, cô đang mỉm cười nhìn anh, thấy vậy anh cũng không khỏi cong môi mỉm cười, thấp giọng hỏi: "Cười cái gì vậy?"

Lục Chẩm Tuyết cười, nhẹ giọng nói: "Đang suy nghĩ rằng bạn trai của em đẹp trai quá xá luôn."

Lâm Cảnh nghe vậy thì tâm trạng cũng trở nên rất sảng khoái, anh nhìn Lục Chẩm Tuyết, ý cười càng thêm sâu.

Lục Chẩm Tuyết cũng cười híp mắt đối mặt với Lâm Cảnh một hồi, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, cô thoải mái nhắm mắt lại.

Lâm Cảnh nhìn cô, nhìn ánh trăng sáng ngời trên bầu trời chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo như tuyết của Lục Chẩm Tuyết, trời sao đêm nay rất đẹp, nhưng trong mắt anh, ngoại trừ Lục Chẩm Tuyết, anh không thể thấy cái gì khác nữa.

Trời sao có đẹp đến mấy, đều không bằng một phần nghìn của Lục Chẩm Tuyết.

Ngày hôm sau phải đến công ty làm việc, Lâm Cảnh sẽ quay về sớm hơn mọi người, trời chưa sáng đã thức dậy.

Lục Chẩm Tuyết đang mơ mơ màng màng ngủ say, bỗng nghe thấy tiếng nước chảy mơ hồ bên trong phòng tắm.

Cô gắng mở mắt trong cơn buồn ngủ, trong phòng không được mở đèn, chỉ thấy một ít ánh sáng phát ra từ trong phòng tắm.

Cô quay đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài tấm rèm vải mỏng là một bầu trời vẫn còn tối đen, trời vẫn chưa sáng.

Cô chợt nhớ đến hôm nay là ngày anh đi làm, nên thức dậy, xuống giường và mang dép, cô đi đến phòng tắm, đẩy cửa ra đi vào.

Lâm Cảnh đang rửa mặt, quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đi vào, "Đánh thức em à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!