Chương 32: Một lòng hướng đạo (2)

Khi quay lại phòng mình, Tiêu chân nhân liền trở thành một con người khác. Dàn xếp xong Đại Tùy đệ nhất phú Ngô Nhất Đạo, dẫn theo hắn đi du ngoạn nửa tòa núi, Tiêu chân nhân ngồi xuống giường, xoa cái eo mỏi nhừ, nhịn không được thở dài.

- Nếu không phải vì một vạn lượng vàng kia, ta cần gì phải giữ nụ cười trên mặt lâu như vậy. Cười đến sắp cứng đơ rồi.

Cũng không biết đám tú bà ở thanh lâu kia có phải có độc môn bí tịch chuyên luyện miệng hay không.

Một tiểu đạo cởi giầy cho hắn, tay chân lanh lẹ bò lên giường đấm lưng cho Tiêu chân nhân:

- Ngài là người đứng đầu đạo môn, nổi danh khắp thiên hạ, cần gì phải khổ nhọc vì tiền?

Nếu truyền ra ngoài, dân chúng dưới chân núi, thậm chỉ dân chúng cả Đại Tùy chẳng phải chê cười ngài sao?

- Ngươi biết cái gì!

Tiêu chân nhân vung tay đập vào ót tiểu đạo kia một cái:

- Ngươi có thích ăn thịt hay không?

- Thích!

- Thịt từ nơi nào tới?

- Hậu đồ phu ở dưới chân núi mang lên.

- Là cho không à?

- Đương nhiên không phải, tốn bạc mới có.

- Nếu ta không tự mình đi xã giao với đám quan lại, cự phú kia, dựa vào tiền nhan đèn của dân chúng dưới núi, liệu ngươi có thể được ăn thịt?

Tiêu chân nhân hừ lạnh một tiếng nói:

- Muốn ăn thịt thì phải có bản lĩnh kiếm được tiền. Ngươi không ngừng được ăn thịt, không phải nhờ ta mày dạn mặt dày tươi cười kiếm được? Vậy mà còn không biết tốt xấu, ta phạt ngươi tới sau núi trồng rau.

Mỗi ngày chỉ cho ngươi ăn rau và đậu, xem ngươi còn dám nói ra mấy lời đó không.

- Nhưng dù sao ngài cũng là người đứng đầu của đạo tông a.

- Đứng đầu cái rắm!

Tiêu chân nhân nói:

- Nếu không phải do bệ hạ tranh cường háo thắng, thì ngươi đã đi theo ta tới khắp hang cùng ngõ hẻm làm thầy tướng số rồi. Ngươi chỉ mới theo ta không lâu. Ngươi hỏi vài vị sư huynh của ngươi xem. Có ai chưa từng lừa gạt tiền của dân chúng đâu?

Có ai chưa từng vì mười đồng tiền mà dối lòng đâu? Chỉ cần khiến đám tài chủ kia cao hứng, có thể được thưởng thêm vài đồng, tự nhiên phải chọn lời dễ nghe. Nhất Khí Quan mới được dựng mười năm.

Còn không phải vì năm đó ta lừa gạt bệ hạ nói rằng núi Thanh Nhạc là nơi hưng thịnh của các giáo phái Đại Tùy sao?

- A?

Tiểu đạo đồng cả kinh, nhịn không được hỏi:

- Sao chưa từng nghe ngài nói tới việc này?

- Không phải là việc hay ho, nói ra làm gì? Đi rót nước cho vi sư uống.

Tiêu chân nhân ngồi xuống, cởi bít tất ra, sau đó dùng ngón trỏ khẽ gãi ở kẽ chân, vẻ mặt lập tức trở nên hưởng thụ. Nhìn cái dạng kia của hắn, giống như việc gãi chân là việc hưởng thụ nhất trên đời vậy.

Bộ dạng này của hắn, đâu còn phong phạm của người đứng đầu đạo giáo thiên hạ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!