(tiếp theo của chương 70)
Khương Dĩ Nhàn vừa lên tiếng đã khiến Khương Cam không nói nên lời.
"Dĩ Nhàn." Chu Khải Hoài không ngờ vừa mới đến là đã nghe được nội dung gây bất ngờ như thế: "Em thật hiểu anh."
Động tác của Khương Dĩ Nhàn cứng đờ, một lúc sau cô mới xoay đầu, thấy Chu Khải Hoài cười cười với mình, trông như một con hồ ly.
Nhục mặt cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Chất giọng từ tính khiến người ta mê mẩn.
Khương Dĩ Nhàn định uống vài ngụm rượu để lấy lại bình tĩnh.
Bàn tay đang cầm ly rượu của cô như đang nóng lên, ngay cả cổ cô cũng nóng dần, một tay đem ly rượu nhét vào tay anh.
"Tôi…… Vừa nãy tôi lấy nhầm."
Dưới biểu cảm cười như không cười của anh, lỗ tai cô trực tiếp đỏ lên, "Tôi vào xem yến hội đây."
Khương Dĩ Nhàn xoay người rời đi.
Cô xách váy lên, để lộ ra mắt cá chân thon gọn và giày cao gót màu bạc, chúng như lấp lánh dưới ánh đèn, thật khiến người ta chú ý.
Lâm Sơ Huỳnh và Chu Khải Hoài trò chuyện vài câu sau đó tách ra, tuy cô ấy và Chu Khải Hoài cũng quen biết nhưng cũng không thường xuyên gặp mặt.
Sau khi Khương Dĩ Nhàn đi rồi, hiện trường lật xe xấu hổ vẫn không biến mất.
Khương Dĩ Nhàn chạy trối chết, có chết cũng không muốn gặp mặt Chu Khải nếu đối diện với anh thì cô sẽ nhớ đến những lời đó của mình.
Cô chỉ nói bừa.
Nhưng không ngờ là Chu Khải Hoài lại thừa nhận.
Ngày kỷ niệm của Khương thị có không ít người tới.
Thế gia đứng đầu Thịnh thành không nhiều lắm, nhưng tầng lớp trung lưu thì lại rất nhiều, ví như những nhà có địa vị giống nhà họ Khương, không thấp cũng không cao.
Khương Dĩ Nhàn vỗ vỗ mặt mình, dựa vào tường, thở ra một hơi.
Lúc cô đang thả lỏng thì có mấy cô gái đi đến gần.
"Dĩ Nhàn, nghe nói ngày kỷ niệm hôm nay là do chị kế của cô làm, có thật không vậy?" Có người thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy." Khương Dĩ Nhàn trả lời.
"Thảo nào nhìn không phù hợp với thẩm mỹ của cô." Người nọ lộ ra ánh mắt khinh thường, "Tôi nói chứ, phong cách bày trí này đúng là hết thuốc chữa."
Khương Dĩ Nhàn hơi hơi mỉm cười, cũng không nói gì thêm.
Người nọ lại bắt đầu tò mò: "Aiz, hôm nay Chu nhị thiếu có đến không? Cô có gửi thư mời cho anh ta không?"
Toàn bộ Thịnh thành đều biết nhị thiếu gia nhà họ Chu đang theo đuổi Khương Dĩ Nhàn, một bên yêu thích và ngưỡng mộ, một bên lại ghen ghét, dù gì đó chính là nhà họ Chu.
"……" Khương Dĩ Nhàn: "Đến rồi."
Cô không đưa thư mời cho Chu Khải Hoài, bởi vì thân phận của hai nhà hoàn toàn khập khiễng, cô cũng không biết ông Khương đã làm thế nào để sắp xếp cho bọn họ xem mắt nhau.
Mấy cô gái ở xung quanh đang dựng lỗ tai lên nghe, đều lộ ra biểu cảm quả nhiên là như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!