Chương 8: Thêm Wechat

Lâm Sơ Huỳnh nhìn vào đôi mắt Lục Yến Lâm.

Dừng vài giây, cô mới hồi thần lại, nhịp tim đập hơi tăng lên, nghĩ nên trả lời câu này như thế nào, dù gì thì trước giờ cô chưa từng nghĩ tới sẽ có như vậy.

Quan trọng nhất chính là, lúc nãy Lục Yến Lâm như vậy nhìn khá đẹp mắt.

Lúc còn nhỏ xíu, cô đã biết vị chú hai kia của nhà họ Lục rất đẹp, chẳng qua lớn hơn cô tám tuổi, cô còn học tiểu học thì người đó đã lên cao trung rồi, trở thành một thiếu niên ôn tồn lễ độ.

Thật đúng là làm người ta ghen tị.

Lâm Sơ Huỳnh mắng thầm trong lòng một chút, lại nghĩ rằng may mắn là hai người cách rất xa, nếu không chẳng phải cô sẽ sớm coi trọng gương mặt này hay sao?! Trợ lý Trần nghe thấy trong xe không còn âm thanh, mở nhạc lên.

Lục Nghiêu bên kia sau khi bị cúp điện thoại một hồi lâu liền bắt đầu oanh tạc Wechat.

Lục Nghiêu:  Má ơi, tình huống này là sao vậy? Lục Nghiêu:  Người mới nói chuyện lúc nãy chính là chú hai tôi sao? Ngón tay Lâm Sơ Huỳnh gõ nhẹ, trả lời anh ta:  Có cảm tưởng gì không? Lục Nghiêu nhìn chằm chằm màn hình hết nửa ngày, qua một lát lại trả lời:  Cảm giác có tiền tốt thật đó, chả trách ai cũng thích có nhiều tiền, tôi cũng thích nữa.

Anh ta tìm bảo tiêu vậy mà lại có lợi.

Bây giờ tiền tiêu vặt đều bị người trong nhà khống chế, chờ đến đúng thời gian mới có thể gửi qua, nên đây đều là tiền anh ta mới moi ra được.

Lâm Sơ Huỳnh bị lời nói của anh ta chọc cười.

Bây giờ Lục Nghiêu không ở nhà, tất nhiên không biết người trong nhà đang bàn chuyện kết hôn của Lục Yến Lâm, còn chẳng hay biết chút gì hết.

Lục Nghiêu:  Chỗ chú hai tôi rất an toàn, hơn nữa chú ấy cũng có bảo tiêu, tôi kêu chú hai đưa cho chị hai người, như vậy tôi có thể đỡ tốn một khoản.

Lục Nghiêu:  Chị, thấy tôi thông minh không? Lâm Sơ Huỳnh "! "Đúng là tính toán tỉ mỉ thật.

Nhưng sau một thời gian sẽ không được kêu chị nữa mà phải sửa miệng lại rồi.

Lâm Sơ Huỳnh cố ý nhắc nhở:  Sau này nhớ phải đổi xưng hô.

Cuối cùng, cô nhớ tới hình như mình và Lục Yến Lâm còn chưa thêm Wechat, cô đưa tay qua "Chú hai cho tôi mượn điện thoại đi.

"Đôi tay ngọc trắng nõn để lên đùi anh, cùng quần tây tối màu hình thành hai sắc thái đối lập, móng tay sơn màu đỏ phá lệ đặc thù.

Ý nghĩ đầu tiên của Lục Yến Lâm là, cô đổi màu sơn móng tay rồi.

Lúc ở Paris, móng tay cô có tới mấy màu, bên trên còn vẽ hình một chú mèo đáng yêu, lúc cào anh cũng giống y như một con mèo, lúc cắn cũng thế.

Anh không biết tại sao trên móng tay nho nhỏ lại có thể đa dạng như vậy.

"Làm gì?" Lục Yến Lâm đưa điện thoại cho cô.

"Chú hai, đừng nói là chú không có Wechat nha.

" Lâm Sơ Huỳnh nhận lấy, phát hiện còn phải mở khóa vân tay, dút khoát bắt lấy tay anh ấn lên trên.

Ngón tay lạnh lẽo, hơi mang theo nhiệt độ hỗn loạn.

Tay đàn ông mang theo vết chai mỏng cùng đôi tay mềm mại tinh tế của cô hoàn toàn trái ngược, như là đụng vào một miếng đậu hủ mềm, chỉ cần bóp nhẹ là có thể vỡ ra.

Từ nhỏ đến lớn Lâm Sơ Huỳnh chưa từng chịu chút cực khổ nào, ngay cả khi du học ở nước ngoài, chỗ nào cũng có chuyên gia chăm sóc, mười ngón tay không chạm tới nước.

Hơn nữa cô còn trẻ, làn da mềm mại có thể nhìn rõ bằng mắt.

Ít hơn tám tuổi sao, nghe đúng là rất lớn, người bên cạnh giống như một cành hoa tươi mới bắt đầu nở rộ, mà anh đã rơi vào hàng ngũ những người đàn ông thành thục rồi.

Lục Yến Lâm suy nghĩ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!