Chương 47: (Vô Đề)

Lâm Sơ Huỳnh đến chỗ Khương Dĩ Nhàn trước.

Vốn tổ tiết mục muốn phụ trách hóa trang và tạo hình cho cô nhưng Lâm Sơ Huỳnh không định ngồi trang điểm cùng chỗ với các khách quý còn lại nên cô sẽ tự làm trước rồi sẽ trực tiếp đến đó.

Khương Dĩ Nhàn nói: "Hôm nay đừng quá lộng lẫy, chúng ta phải làm kiểu trong đẹp lại có chút lười biếng, trong lúc lơ đãng lại khiến tất cả mọi người chấn động: Sơ Huỳnh của chúng ta sao lại đẹp đến nhường này!"

Dáng vẻ kích động của cô ấy trông cứ như muốn tự mình tham gia vậy.

Lâm Sơ Huỳnh nghịch nghịch tóc: "Chính cậu nói với tớ chỉ có 10 phút, nếu không bắt đầu làm thì đêm nay tớ liền đến muộn đấy."

"……."

Khương Dĩ Nhàn đỏ mặt: "Quá kích động, ngại ghê ha ha ha."

Tuy rằng cười trông có vẻ ngố nhưng khi đụng đến lĩnh vực mình am hiểu thì tính chuyên môn của cô cực kỳ cao, rất nhiều nhóm đại tiểu thư hay phu nhân ở thành phố này đều hẹn trước ở hội sở của cô, về phần cô có làm hay không thì phải xem tâm tình.

Lâm Sơ Huỳnh là bạn tốt, đương nhiên nhận được đãi ngộ của VVVIP.

Trang phục quá mức lộng lẫy khoa trương sẽ khiến người mặc mang một cảm giác kiêu ngạo lạnh lùng, Khương Dĩ Nhàn uốn uốn tóc của cô một chút, mái tóc xoăn dài cũng rất đẹp.

Ngay cả khi đã tạo hình cho Lâm Sơ Huỳnh rất nhiều lần thì cô vẫn bị kinh diễm.

Lúc trước, khi lần đầu tiên gặp cô ấy, Khương Dĩ Nhàn chỉ biết người này là Lâm gia đại tiểu thư, nhà mình so ra kém nhà cô ấy.

Ba Khương thực sự rất hy vọng cô có thể tiến vào giới danh viện chân chính, mà đi theo Lâm Sơ Huỳnh thì chẳng khác nào đã đi vào trung tâm của vòng luẩn quẩn này.

Lần đầu tiên nói chuyện với nhau, là ở hậu trường của một show thời trang.

Khi đó Khương Dĩ Nhàn muốn gặp nhà thiết kế một chút, vừa khéo lúc ra ngoài bắt gặp Lâm Sơ Huỳnh đang đứng trước mặt một vị phu nhân người da trắng.

Trang phục của đối phương rất đẹp, lời nói lại không hề khách khí.

Mà Lâm Sơ Huỳnh thì cười khanh khách, không hề tức giận chút nào, nói dăm ba câu đã khiến đối phương mặt đỏ tai hồng, sau đó giẫm lên giày cao gót rời đi.

Lúc ấy Khương Dĩ Nhàn chứng kiến toàn bộ quá trình, suýt chút nữa hóa thân thành một fans nhỏ.

Sau nữa, lễ phục mà cô mượn xảy ra sự cố, Lâm Sơ Huỳnh thậm chí còn tặng cô một chiếc vòng cổ quý giá để cô chống đỡ mặt mũi.

Khương Dĩ Nhàn bùi ngùi, nhưng động tác trên tay không hề dừng lại.

Mãi đến khi cô để ý đến đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân trước mặt, cùng so sánh, hình như son môi trên đó nhạt bớt thì phải, bình thường đâu có như này.

"Son của cậu bị trôi?" Cô hỏi.

"Không phải cậu đã biết rồi sao mà còn cố hỏi?" Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn, thậm chí ngữ điệu còn có chút lẳng lơ: "Ông xã tớ cổ vũ cho tớ đấy."

"………"

Xem như Khương Dĩ Nhàn tớ đã biết sự lợi hại của cậu rồi.

Chẳng trách trước kia có mấy đại tiểu thư trong nhóm bị chọc tức không nói nên lời.

Hôm nay cô rất dụng tâm tạo hình dành riêng cho Lâm Sơ Huỳnh, là phong cách mà giới giải trí thường xuyên dùng, nhưng tay nghề của bọn họ vẫn kém hơn cô một chút.

Nhìn thấy sợi dây chuyền Lâm Sơ Huỳnh đeo, thiết kế rất thanh lịch, chỉ tô điểm cho phần xương quai xanh, so với những kiểu dáng cô thường dùng thì nó đơn giản, điệu thấp hơn chút xíu.

Bả vai mượt mà xinh đẹp, xương quai xanh tinh xảo thoạt nhìn cực kỳ gợi cảm làm cho người khác vô thức đưa mắt dõi theo từ cần cổ thiên nga lên trên.

"Thành thật mà nói, người khác không nuôi nổi cậu." Khương Dĩ Nhàn cảm khái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!