Tất nhiên sẽ phụng bồi.
Phụng bồi mình show ân ái trong chương trình tình yêu và hôn nhân sao?
Lâm Sơ Huỳnh tưởng tượng đến hình ảnh kia, Lục Yến Lâm trả lời mấy chữ, tất cả khán giả đều là cô trêu ghẹo anh.
Hình như có gì đó không đúng.
Chờ Lục Yến Lâm rời đi được vài phút, Lâm Sơ Huỳnh mới lấy lại tinh thần.
Vậy mà còn nói đến đàng hoàng như vậy, ngay cả ngữ khí cũng thực ôn nhu, giống như ánh mặt trời mới mọc, hoàn toàn đang dụ dỗ người ta.
Sao trước kia cô không phát hiện anh là một "tai họa" như thế nhỉ.
Nếu bản thân mình thực sự đi quay chương trình tình yêu và hôn nhân kia.
Lâm Sơ Huỳnh đều có thể tưởng tượng, đến lúc đó người khán giả mắng không phải Lục Yến Lâm, mà là cô.
Từ cổ chí kim, hiện tượng phụ nữ khó xử phụ nữ bớt nghiêm trọng một chút, dù cô với Lục Yến Lâm có làm gì thì một đám người quái đản vẫn sẽ spam làm ra vẻ.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi trên giường suy nghĩ nửa ngày, mới đi rửa mặt.
Kiều Quả đã tới khách sạn, mang theo quần áo đến, "Bà chủ, tôi đã đăng thông báo rồi."
Lâm Sơ Huỳnh ừ.
Mặc vào đồ công sở, cô lại là một bà chủ chuyên nghiệp.
Khách sạn bên này cũng bưng bữa sáng lên, tuy rằng là Lục Yến Lâm phân phó nhưng lại rất hợp khẩu vị cô.
Vừa ăn xong, ngoài cửa có tiếng gõ.
Hai người cùng nhau đi xuống, Kiều Quả đi lấy xe trước.
"Sao cậu lại đến đây?" Lâm Sơ Huỳnh hỏi.
"Tôi nghe nói cậu đến đây nên muốn đi ké xe ý mà." Lục Nghiêu không hề giấu giếm: "Hiện tại phí đi lại rất mắc nha."
"Cậu bần đến nông nỗi này sao?" Lâm Sơ Huỳnh nghi ngờ.
"Đừng nói nữa, ba tôi lại trừ tiền rồi, nói tôi không làm việc đàng hoàng." Lục Nghiêu nghĩ đến cái này là lại phiền lòng, "Rõ ràng là tôi có đi làm mà."
Tuy rằng đi làm cũng chẳng có công việc nào, chỉ là xem tin tức.
Nhưng tốt xấu gì cũng là đi làm nha.
"Chú Lục muốn cậu quay về công ty chứ gì." Lâm Sơ Huỳnh thuận miệng nói ra chân tướng, "Một ngày cậu không quay về thì tiền tiêu vặt sẽ chịu khổ."
"Nhưng mà không thoải mái bằng chỗ của cậu."
Lục Nghiêu biết nếu cậu về nhà thì chắc chắn sẽ bị đè nặng học này học kia, nhưng nhà họ Lục có chú hai rồi mà, cái gì cũng không cần sầu.
Vừa nói vừa đi ra đại sảnh.
Hiện tại đã hơn chín giờ, người trong sảnh không tính là ít.
"Lục thiếu."
Mới đi được một nửa, có người đột nhiên gọi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!