Chương 37: (Vô Đề)

Lâm Sơ Huỳnh thực sự bị nghẹn họng, nửa phút cũng không phát ra một chữ, hỏi lại câu này là khen tặng hay có ý trào phúng?

Cô biết Lục Yến Lâm không có khả năng sẽ trào phúng mình.

Nhưng câu này dùng để khen mình thì thật là….. thấy hơi xấu hổ nha.

Lúc Lâm Sơ Huỳnh nói ra câu đó thì không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng mà giờ phút này nghe Lục yến Lâm nói xong thì không hiểu sao lại cảm thấy thẹn.

Trong xấu hổ lại có cảm giác thẹn.

Danh hiệu này vẫn là vì Lục Yến Lâm mà được truyền thông đặt cho, nghe từ miệng người khác thì không thành vấn đề, nhưng chính chủ Lục Yến Lâm vừa nói thì lại bỏ thêm ý tứ khác.

"Sao thế?" Lục Yến Lâm hỏi.

"……Không có việc gì." Lâm Sơ Huỳnh ổn định tâm tình.

Hai người đối mặt một lúc lâu, cô cuối cùng cũng mở miệng dời đề tài: "Mấy giờ rồi, em muốn đi tạo hình."

Tuy rằng cô có điện thoại.

"Bốn rưỡi." Lục Yến Lâm thấp giọng nói: "Em đi trước đi, buổi tối anh sẽ đón."

"Được rồi." Lâm Sơ Huỳnh gật gật đầu.

Gần như cô không hề trì hoãn mà trực tiếp rời khỏi phòng làm việc, lúc bước ra thang máy, kính râm che lấp nửa khuôn mặt, còn có Kiều Quả chắn bớt.

Có vài người nhìn lén, cuối cùng chụp được ảnh chụp mơ hồ.

Nơi Lâm Sơ Huỳnh đến làm tạo hình là nơi trước kia thường đi, stylist cực kỳ hiểu biết sở thích của cô, trang điểm và lễ phục rất hợp với tiệc rượu đêm nay.

Cùng Lục Yến Lâm tham gia tiệc rượu, coi như nói cho mọi người biết nhà họ Lâm là nhà họ Lục đã kết thông gia.

Lần đầu tiên công khai kết hôn, đương nhiên cô phải ăn diện thật tốt rồi.

Khi Lâm Sơ Huỳnh vừa đến, Khương Dĩ Nhàn còn đang ở phòng ngủ trên tầng xem phim, vừa nghe cô tới liền nhanh chóng ném điện thoại chạy xuống lầu.

"Tớ còn tưởng phải đợi lúc nữa cậu mới đến."

"Đã muộn rồi nên cậu sẽ phải vội đấy."

Lâm Sơ Huỳnh nhìn ánh mắt quyến rũ của Khương Dĩ Nhàn, cô ấy còn mặc quần áo ở nhà, vừa nhìn liền biết lười biếng ở bên trong, nhưng mà ai bảo nhà này là hội sở của cô ấy chứ.

Trước tiên là tỉ mỉ tạo hình tóc.

Lâm Sơ Huỳnh từ từ nhắm hai mắt, không nghĩ lại ngủ thiếp đi, chờ khi tỉnh lại lần nữa thì đã sắp xong rồi, hơn nữa tạo hình cũng tới những bước cuối cùng.

"Xem, thế này có hợp ý không?" Khương Dĩ Nhàn hỏi.

"Được lắm."

Lâm Sơ Huỳnh mở mắt ra, cô gái trong gương diễm lệ hào phóng, nếu để ý kỹ thì còn thấy vụn kim cương ở xương quai xanh, dưới ánh đèn vô cùng rực rỡ.

"Cậu lấy điện thoại đây, tớ đã chuẩn bị lễ phục chu đáo rồi, đảm bảo đêm nay cậu sẽ kill toàn hội trường."

"Vậy thì chẳng phải những người kia sẽ không còn đường sống sao?" Lâm Sơ Huỳnh cũng đùa theo, lại hỏi: "Gần đây không đi nơi khác chơi à?"

"Dạo này tớ gặp phiền phức." Khương Dĩ Nhàn trả lời.

Đồng lứa nhà họ Khương này chỉ có mình cô ấy là con gái một, nhưng sau khi mẹ cô ấy qua đời thì ba Khương liền dẫn một người phụ nữ và một cô con gái về, lại chỉ lớn hơn cô ấy một tháng, cô ấy đành miễn cưỡng trở thành nhị tiểu thư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!