Chương 35: (Vô Đề)

Đại khái là Lâm Sơ Huỳnh cuối cùng cũng xây dựng được bầu không khí ái muội, bị Lục Yến Lâm bóp eo vài lần. 

Sau sự hưng phấn qua đi, chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi, chưa kết thúc mà cô đã bắt đầu mơ mơ màng màng, chờ đến lúc Lục Yến Lâm bứt ra thì cô gần như chìm vào giấc ngủ rồi. 

Cả người mềm nhũn nằm bên cạnh anh, cánh tay cũng để trên người anh, tư thế ngủ vô tư nhìn qua có chút không quá lịch sự. 

Lục Yến Lâm bế cô đi tắm rửa mà Lâm Sơ Huỳnh cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, ngược lại cả người đều treo lên người anh, ngẫu nhiên nói mớ mấy câu. 

Tuy rằng không hiểu rốt cuộc cô nói cái gì. 

Bên ngoài, ánh mặt trời sáng rực. Lúc cô mở mắt ra, nhìn chằm chằm đỉnh đầu một lát, tâm trạng còn chưa bình tĩnh lại, bởi vì cô nằm mơ. 

Đã lâu rồi, Lâm Sơ Huỳnh không nằm mơ. 

Cô mơ thấy lần đầu tiên mình đi Thụy Sĩ, khi đó cô mới mười mấy tuổi, đi cùng Lục Nghiêu và một vài người khác. Khi cô đi, thời tiết se lạnh, nhưng nhóm tiểu thư bọn cô lại không cảm thấy rét, quần áo so với nhau người này còn ít hơn người kia, tất nhiên là ai cũng muốn khoe sắc rồi. 

Cảnh tượng đầu tiên trong mơ hơi hỗn loạn, nhưng Lâm Sơ Huỳnh vẫn thấy vài nơi các cô đi chơi với nhau, còn đi núi tuyết, đương nhiên khi đó đã mặc quần áo dày ấm. 

Lục Nghiêu còn bị bọn cô hùa vào trêu chọc, tức giận đến đỏ bừng mặt, la lên: "Lâm Sơ Huỳnh, cậu quá đáng vừa thôi, tôi bảo chú hai tôi tính sổ với cậu đấy!" 

"Cậu cho rằng tôi giống cậu à." Lâm Sơ Huỳnh cười cười, đôi mắt cong như vầng trăng non, đáp lại cậu: "Còn lâu tôi mới sợ chú hai của cậu." 

Lục Nghiêu liền video call với Lục Yến Lâm, khóc lóc kể lể: "Chú hai, Lâm Sơ Huỳnh trêu cháu, còn nói không hề sợ chú." 

Màn hình video chuyển đến Lâm Sơ Huỳnh. 

Cô nở nụ cười với người đàn ông thành thục bên trong, không hề sợ hãi một chút nào: "Chú hai Lục, chú sẽ không can thiệp vào bọn cháu chơi đùa chứ?" 

Mười mấy tuổi mà đã kiêu ngạo lại lớn gan.

Sau đó, Lâm Sơ Huỳnh không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ Lục Yến Lâm nói mấy câu rồi tắt video call. 

Đây là một đoạn ký ức trong trí nhớ của cô. 

Lâm Sơ Huỳnh đứng một mình trên đường phố ở thủ đô Thụy Sĩ, xung quanh vắng tanh, một người cũng không có. Trong lòng cô hơi hốt hoảng, kiến trúc bên này có chút cao, chiếc đồng hồ được treo cao phát ra tiếng tích tắc tích tắc. 

Trong nháy mắt đó lại hiện lên tên của Lục Yến Lâm. 

Tiếp đó, cảnh tượng xảy ra thay đổi, giống hệt như một video quay quảng cáo, từng hình ảnh tách ra, sau lại kết hợp lại, màu sắc cũng từ gam màu trầm đến diễm lệ rực rỡ, cuối cùng, dừng tại một khung cảnh mới. 

Lâm Sơ Huỳnh xuất hiện tại đầu phố Paris. 

Màn hình lớn trên phố chiếu quảng cáo của mấy tháng trước, không gian nhanh chóng thay đổi, lại nhảy đến bữa tiệc tối long trọng. 

Sảnh lớn của bữa tiệc xa hoa lãng phí, cô nhìn thấy bóng dáng Lục Yến Lâm, trong tay anh cầm ly rượu, một thân tây trang định chế, được vây ở trung tâm. 

Cũng không biết vì sao, Lâm Sơ Huỳnh thấy anh không nhìn mình, liền đi xuyên qua đám người, cướp lấy ly rượu trong tay anh rồi uống cạn, sau đó hướng về phía anh cười cười.

Giống hệt lần ở núi Tuyết.

Lúc sau, hình ảnh bắt đầu chia tách, thỉnh thoảng lại nảy ra những cảnh tượng mặt đỏ tai hồng. 

Lâm Sơ Huỳnh thở dài. 

Cô rề rà ngồi dậy, chăn rơi xuống đất làm "cảnh xuân" lộ ra, ánh mặt trời chiếu lên cánh tay, minh diễm rực rỡ. 

"Chú hai?" Không ai trả lời. 

"Lục Yến Lâm?" Cũng không ai trả lời. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!