Chương 32: (Vô Đề)

Vẻ mặt Lục Yến Lâm có chút phức tạp.

Không phải anh thực sự tin câu nói kia của Lâm Sơ Huỳnh, nhưng là nghe cô bình tĩnh nói xong thì một chút cũng không có biến chuyển.

Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn, "Lừa anh đó."

Vừa khéo cô đang khát liền lại gần đoạt lấy chiếc cốc trong tay anh.

Lục Yến Lâm vậy mà lại không buông tay.

"Cho em uống một ngụm đi." Lâm Sơ Huỳnh oán giận: "Sao anh có thể nhỏ mọn như thế, chẳng lẽ một cốc nước cũng không nỡ cho em?"

Cả ngày ở bên ngoài, lớp trang điểm của cô đã nhạt bớt, phối hợp với vẻ mặt bất mãn, lộ ra chút hờn dỗi, đôi mắt lấp lánh như những vì sao.

Người đàn ông trước mặt không chút thay đổi, lạnh nhạt phun ra một câu: "Đàn ông hoang dã ngay cả nước cũng không cho em uống?"

"……….."

Thật không có tình thú.

Chẳng lẽ không phải là dịu dàng hoặc bá đạo mà diễn tiết mục "Yêu đương vụng trộm" một chút sao, đây là tình tiết lái xe tốt cỡ nào cơ chứ?

Lâm Sơ Huỳnh giương mắt nhìn, đôi mắt lộ vẻ không hài lòng.

Lục Yến Lâm và cô nhìn nhau thật lâu, mới tự mình uống một ngụm nước, sau đó dưới ánh mắt trông mong của cô, đưa cốc tới bên môi cô.

Thế còn tạm được.

Lâm Sơ Huỳnh cầm tay anh uống mấy ngụm, môi được tẩm nước trơn bóng mềm mại, phản chiếu dưới ánh đèn vô cùng hấp dẫn ánh mắt người khác.

Ánh mắt Lục Yến Lâm tối sầm lại.

Hai người cùng nhau đi lên lầu, anh thấp giọng nói: "Chuyện chụp ảnh hôm nay Lục Nghiêu đã nói với anh rồi."

Lâm Sơ Huỳnh không thấy ngoài ý muốn chút nào.

Lục Nghiêu kia là tên ham thích mách lẻo lải nhải, đi theo Thẩm Minh Tước chụp ảnh còn báo cáo cho cô từng giây từng phút, khẳng định cũng nói một đống lời với chú hai mình.

"Vậy anh cảm thấy em làm tốt hay không tốt?"

"Em thích là được." Lục Yến Lâm nói.

Anh hiểu cực kỳ rõ tính cách của Lâm Sơ Huỳnh, nhìn đoạn tin nhắn trước Lục Nghiêu gửi đến đã có thể đoán cô sẽ làm gì tiếp theo.

"Lúc nào cũng nói những lời rập khuôn này." Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt, liếc anh một cái, "Những lời này nghe thật qua loa đó, chú hai à."

Nếu không phải cô biết anh nói thật tâm thì có thể đã ầm ĩ lên rồi.

"Cực kỳ tốt." Lục Yến Lâm nhìn cô, thỏa mãn ý nguyện: "Không có cách làm nào tốt hơn cách làm đó."

"………"

Càng nghe càng thấy giả tạo.

Quên đi, đừng mong nghe mấy câu nịnh nọt từ miệng chú hai, vẫn là miệng fans trên weibo ngọt hơn nhiều.

Lâm Sơ Huỳnh nhăn mũi, cảm thấy có thể ngửi được mùi thịt nướng trên người mình.

Tối nay bọn họ định đi ăn lẩu, sau đó hai người Lục Nghiêu và Thẩm Minh Tước lại muốn ăn thịt nướng, tất nhiên cô không thể một mình cưỡng ép yêu cầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!