Chương 28: Tranh

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy hoang mang cực độ.

Chẳng lẽ không phải là cực kì ôn nhu mà nói một câu "Em thích là được" hay "Em cứ việc làm anh lo hết" như bá đạo tổng tài sao?

Quả nhiên là vợ chồng plastic mà.

"Nếu theo như anh nói, có phải em nên mở một cái triển lãm đồ ngủ không, dù sao em cũng nhiều đồ ngủ tới vậy?" Lâm Sơ Huỳnh không chút lưu tình nào phản bác trào phúng.

"Anh thấy không được." Lục Yến Lâm nói.

"…"

Đúng thật là nghiêm trang trả lời.

Lâm Sơ Huỳnh có hơi nhục chí, ngồi trên giường, một tay kéo áo sơ mi Lục Yến Lâm, chất vấn "Anh thấy em vẽ xấu lắm phải không?"

"Không có, chỉ là kiến nghị thôi."

Lục Yến Lâm vô cùng kiên nhẫn giải thích một câu "Em có thể không cần nghe anh mà, có lẽ sẽ rất náo nhiệt."

Có lẽ…..

Vẻ mặt Lâm Sơ Huỳnh kiểu "Ý của anh chính là như vậy", ngẩng khuôn mặt đầy không khuất phục lên, tỏ vẻ không đồng ý lời anh nói.

Trên tay cô còn cầm một tờ giấy, dứt khóat vứt lên người anh, hỏi "Anh thấy em vẽ như vậy là không thể gặp người sao?"

Chỉ thiếu uy hiếp nữa thôi.

Lục Yến Lâm duỗi tay nhận bức tranh trong tay cô, nội dung rất đơn giản, là một bức cắm hoa, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì đúng thật rất đẹp, không nói kỹ thuật vẽ, chỉ nhìn vào linh khí của bức tranh.

Anh đúng thật có chút giật mình.

Nhìn thấy anh thưởng thức, Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy cực kỳ tốt, nâng nâng cằm, cân nhắc tha thứ lời nói thẳng nam của anh hồi nãy cũng không phải là không thể.

"Khá tốt." Lục Yến Lâm nói.

Anh đặt bức tranh lên chăn, sau đó chậm rãi mở miệng "Anh cảm thấy đem treo lên phòng càng đẹp."

Tiếng nói có chút mát lạnh.

Trước mắt trong phòng không có dư đồ trang trí trên tường, áo cưới còn chưa định chế xong, nên ảnh cưới cũng chưa chụp, cơ bản họ không có tấm ảnh chụp chung chính thức nào.

Trừ ngày đó lãnh giấy kết hôn.

Lâm Sơ Huỳnh nhìn theo vách tường một chút, bỗng nhiên cảm thấy anh nói rất có lý "Vậy thì quyết định vậy đi."

Cố mà tiếp thu cho tốt đó.

Lâm Sơ Huỳnh lại xuống giường nhặt giấy vẽ trên mặt đất lên, mấy thứ này là hôm nay cô mới tìm ra ở nhà chính.

Chờ cô sắp xếp xong mới thấy Lục Yến Lâm đã thay một bộ quần áo khác, đang thắt cà vạt, ít nói cười, cực kỳ nghiêm túc.

Lâm Sơ Huỳnh nghiêng nghiêng ngồi dựa bên cạnh.

Sau khi cô về nhà đã thay đồ ngủ, mặt vải mượt mà dán trên người, thêm tư thế này, thoạt nhìn phong tình vạn chủng.

"Anh phải ra ngoài nữa à?"

"Ừm, tối nay có xã giao." Lục Yến Lâm nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!