Chương 27: Triển Lãm Tranh

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy mình chắc sẽ không oan uổng cho Lục Yến Lâm đâu, dù sao thì hôm qua cô chỉ nói chuyện này với mình Lục Nghiêu, hơn nữa người khác cũng đâu biết họ đã kết hôn.

Cái tên Lục Nghiêu mách lẻo này!

Sao có thể nói với Lục Yến Lâm rằng anh không đủ nhiệt tình chứ?

Trách không được từ đêm hôm qua cho tới sáng hôm nay anh bất thường như vậy, còn có ý đồ làm cô cảm thấy mình cực kì nhiệt tình nữa chứ…..

Lâm Sơ Huỳnh cười nhẹ.

Xa xa ở đâu đó trong Thịnh thành, Lục thiếu gia hắt xì một cái.

Oanh oanh yến yến trên ghế lô lập tức lại đây quan tâm "Lục thiếu, anh sao thế? Bị cảm sao? Hay là người ta đi mua thuốc cho anh nha."

Cả tá mùi nước hoa sáp lại cùng xộc vào lỗ mũi Lục Nghiêu.

Anh ta lập tức chuồn ra khỏi đám minh tinh "Không sao, mấy người cứ tự chơi đi, mua thuốc cái rắm á."

Một thiếu gia bên cạnh nói "Chắc có người nào đang nhắc cậu đấy."

Lục Nghiêu "Có thể có người nhớ mãi không quên tôi."

Anh ta tự luyến trong chốc lát, sau đó liền nhìn thấy màn hình di động sáng lên, bên trên ghi tên Lâm Sơ Huỳnh.

"Lục Nghiêu, cậu đang ở đâu?"

Vừa nghe máy, Lục Nghiêu bị hỏi tới ngốc luôn.

Anh ta còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra "Hả, tôi đang chơi ở ngoài. Sao vậy, thư mời chưa đưa qua sao? Giờ này phải tới rồi chứ."

Anh ta bô lô ba la một tràng dài.

Lâm Sơ Huỳnh tùy tay cầm thư mời được Kiều Quả đặt ở một bên qua, mặt trên ghi thời gian và địa điểm, hai buổi chiều cuối tuần này, tổng cộng ba khung giờ.

"Chiều cuối tuần tôi tới đón chị, đại tiểu thư chờ nha." Lục Nghiêu bổ sung thêm câu cuối.

"Lục Nghiêu, đêm từ thiện lần trước cậu làm không tồi, nhà cậu chắc đã cho lại tiền tiêu vặt rồi nhỉ." Lâm Sơ Huỳnh hỏi.

"Đúng vậy, may nhờ có chị đó." Lục Nghiêu vẫn chưa ý thức được vấn đề có chỗ sai sai.

"Không có gì."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lục Nghiêu có hơi hoài nghi, hồi nãy Lâm đại tiểu thư nói với mình ba chữ đó là thế nào? Sao cứ cảm thấy kì lạ chỗ nào ấy?

Anh ta sờ sờ gáy, quay đầu lại xem, nghi ngờ có phải tại mình mở điều hòa quá thấp hay không, có chút ớn lạnh.

Không tới nửa tiếng, anh ta liền nhận được điện thoại trong nhà.

Ba anh ta trong điện thoại giọng lạnh tanh "Lại đi chơi bên ngoài, làm được một đêm từ thiện mày liền đắc ý lắm phải không?! Từ nay trở đi, bớt phân nửa tiền tiêu vặt!"

"???"

Lục Nghiêu còn chưa kịp nói gì, ba anh ta đã cúp điện thoại mất tiêu.

Đối mặt với một đám người đang nghi hoặc ở ghế lô, Lục Nghiêu khổ không nói nên lời, hơn nữa hôm nay anh ta lại còn đòi mời khách.

Giờ bị khách đè không dậy nổi luôn rồi.

Lục Nghiêu vừa nhìn điện thoại, gọi ngay cho Lâm Sơ Huỳnh, bắt đầu kể khổ "Tôi thảm quá mà, ba tôi điên mất rồi! Thím hai thím cứu vớt con với."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!