Chương 26: Tắm Chung

Không gian bên trong xe đương nhiên kém hơn bên ngoài trống trải, lại còn đóng kín, Lâm Sơ Huỳnh dán lên người Lục Yến Lâm nói chuyện, ngay cả tài xế phía trước cũng không nghe thấy được.

Còn về trợ lý Trần thì đã đeo tai nghe lên từ sớm rồi.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe.

Lục Yến Lâm rũ mắt nhìn Lâm Sơ Huỳnh dựa trên người mình, đôi mắt trong trẻo, hiển nhiên cô không ý thức được hành động thân mật như thế mê người cỡ nào.

Đoán chừng đây chắc là một thói quen.

Lục Yến Lâm nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi "Em muốn tại đây sao?"

Anh có hơi kinh ngạc.

Lâm Sơ Huỳnh nghe được lời thoại này, nghĩ không chừng câu sau là câu "Cũng không phải không thể" lắm.

Không!

Cô không muốn chơi xe. Chấn đâu!

Thậm chí trong đầu Lâm Sơ Huỳnh còn hiện lên cảnh tượng đó, cô lập tức lắc đầu, còn chưa giãy ra người đàn ông đã cúi xuống hạ giọng mở miệng "Chờ thêm lát nữa."

Chứa đầy sự trấn an.

"…?"

Sao mà nghe giống như cô đói khát lắm vậy?

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy mình mới không phải người như thế đâu.

Cô trừng mắt nhìn Lục Yến Lâm, trên mặt vô cùng bình tĩnh giật tay về, nhưng là lúc làm xong lại không nhịn được, nhéo vai anh thêm một cái.

Nhưng thật ra lực đạo không lớn lắm.

Đối với Lục Yến Lâm mà nói, giống như bị một con mèo nhỏ gãi ngứa, duy chỉ khác ở chỗ là để lại trên áo sơ mi của anh vài nếp nhăn thôi.

Anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt xuống, nếp nhăn liền biến mất.

Chắc do di chứng từ hành vi hồi nãy, mãi cho đến khi vào bên trong Hoa Đình Thủy Ngan, Lâm Sơ Huỳnh vẫn rất quy quy củ củ.

Trợ lý Trần ở cửa nhìn hai người đi vào, sau đó gấp không chờ nổi nói tài xế chạy xe đi chỗ này không nên ở lâu.

Một đường đi qua vườn hoa, rồi tới cửa.

Lâm Sơ Huỳnh lấy gương nhỏ ra xem lớp trang điểm của mình, không quên phân phó người đàn ông bên cạnh "Anh mở cửa nhanh lên ."

"Em không nhớ mật mã à?" Lục Yến Lâm hỏi.

"Nhớ chứ."

Lâm Sơ Huỳnh buông gương, chớp mắt nhìn anh, nói có chút hờn dỗi "Nhưng mà có chú hai ở đây mà còn muốn em mở cửa sao?"

Sau một hồi lâu, Lục Yến Lâm trả lời "Đúng là không cần thật."

Nhìn Lâm Sơ Huỳnh nhéo tay cầm gương, dáng vẻ sai khiến mình còn rất thuần thục, Lục Yến Lâm lại cảm thấy có chút đáng yêu.

Vừa vào cửa, cô gái nhỏ bên cạnh giống như được giải phóng vậy.

Giày cao gót chiếc cởi, chiếc phóng, để chân trần chạy ngay về phía cầu thang "Mệt mỏi quá, chú hai, em đi tháo trang sức trước đây."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!