Hoắc Kỳ gõ ngón tay lên mặt bàn, tựa như đang tự hỏi bản thân điều gì.
"Đi thôi." Hoắc Kỳ nói, vòng tay qua vai Vọng Hi, dẫn cô đi ra ngoài.
Khi đến nhà để xe, Vọng Hi đứng sau lưng, nhìn Hoắc Kỳ đi tới trước một chiếc xe.
Anh vỗ vỗ tay lái, nói với cô: "Đi thôi."
Vọng Hi kéo cửa bên tay lái phụ ra, ngồi vào, rất tự giác thắt chặt dây an toàn.
Xe chạy ra khỏi nhà để xe, ra tới bên ngoài thì vừa đúng lúc đám bạn của anh c*̃ng đều đi ra.
Khoảng cách hơi xa, Vọng Hi không nghe được rõ bọn họ đang nói gì.
Hoắc Kỳ nói đi hóng mát, quả thật là đi hóng mát.
Đường núi quanh co, cũng khá nhàn nhã.
Ung dung thảnh thơi chạy xe đến giữa sườn núi, đằng sau bọn họ có mấy chiếc xe liên tiếp vượt qua, làm cho Vọng Hi bị dọa sợ.
Hoắc Kỳ khẽ nhếch khóe miệng, dường như có chút vui vẻ, chỉ có điều anh lại không nói gì.
Lại có một chiếc xe vượt lên, lúc chạy qua xe bọn họ, người trên xe còn nói: "Cậu Hoắc à, tôi đi trước đây."
Giọng của anh ta tan vào trong gió, Vọng Hi lại nghe hiểu. Cô nhìn biểu cảm của Hoắc Kỳ, mơ hồ đoán được vài chuyện, liên quan tới nơi này, liên quan tới con đường này, liên quan tới xe đua.
Hoắc Kỳ nghiến răng, lông mày nhướn lên, tràn đầy khí phách nói: "Ngồi chắc vào."
"Ồ." Một tiếng này của Vọng Hi cũng tan trong gió, cảnh vật trước mắt bỗng nhiên vụt qua trước mắt, chạy theo tiếng của động cơ xe, hòa cùng với tiếng gió.
Trái tim của Vọng Hi nhảy vọt lên cổ họng, vừa k*ch th*ch lại vừa sợ hãi.
Sau đó tất cả cảnh vật xung quanh đều trở nên mờ mịt, chỉ có tiếng động cơ xe xuyên qua khung cảnh trong giấc mơ.
Vọng Hi mở mắt ra, mỏi mệt vô cùng.
Trong phòng u ám nhìn không rõ, bốn giờ mới chỉ rạng sáng mà thôi. Cô thở dài một hơi, kéo chăn trùm lên đầu.
Một lát sau cô lại ngủ thẳng tới tận tám giờ, chuông điện thoại di động kêu vang "Nếu lúc trước chúng ta yêu nhau…", cô từ từ tìm điện thoại, kéo tới bên tai.
Giọng nói của An Nhiên vang đến mức muốn điếc tai: "Chị! Sao giờ này chị vẫn còn chưa dậy nữa! Hôm nay phải vào đoàn làm phim rồi á!"
Vọng Hi ngẩn người, suốt ngày ru rú làm tổ trong nhà, cô còn không nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như vậy. Mấy hôm nay Đường Gia Thụ như bốc hơi, Hoắc Kỳ cũng thế, thỉnh thoảng có mấy cuộc điện thoại gọi tới đều là An Nhiên và Andy.
Hôm qua An Nhiên đã thông báo cho cô, hôm nay phải vào đoàn phim.
Cô vò tóc, mơ hồ đáp lại: "Ừm, được, tôi tới ngay."
Trang điểm đơn giản một chút, cô và An Nhiên liền xuất phát. Xe của cô đã đưa đi bảo dưỡng, cho nên hai người phải bắt xe đi.
Trong khoảnh khắc cô vẫy tay bắt xe, An Nhiên suýt chút nữa đã không khép miệng được.
"Bác tài, đến khu phim trường ạ." Vọng Hi bình thản ung dung nói, An Nhiên chỉ biết giơ ngón tay cái về phía cô.
Ông chú lái xe nhìn hai người bọn họ, Vọng Hi xinh đẹp ưa nhìn, có lẽ là một ngôi sao. Ông ta bất giác nhìn thêm mấy lần, nhưng nhìn mấy lần rồi lại vẫn chưa phân biệt được gương mặt này rốt cuộc có quen mắt hay không.
Vọng Hi lấy kính râm ra đeo lên, dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ không màng chuyện đời. Gần đây lúc ngủ cô luôn nằm mơ, hết cơn mơ này đến cơn mơ khác, khiến cho cô không thể thở nổi. Những chuyện xưa còn y nguyên, hệt như những con ma nước đáng sợ quấn chặt lấy cô.
Xe taxi vững vàng chạy trên đường cái, dòng xe cộ tới lui không ngừng, An Nhiên lấy điện thoại di động ra líu ríu tám chuyện với cô. Cũng không biết cô nhóc này nghĩ thế nào mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã coi cô như người cùng một phe rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!