Bây giờ thì hay rồi, Aiden sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên. Làm sao mà... nói xuất hiện liền xuất hiện?
Trong nháy mắt, Langmuir đã đi tới trước mặt quốc vương và tướng quân đang khiếp sợ.
Y mặc trang phục lộng lẫy nhất của ma tộc, gương mặt tuấn tú nhuộm một màu đỏ xinh đẹp. Langmuir mỉm cười giơ tay lên, vòng bạc vang lên tiếng leng keng: "Sao vậy, không chào đón ta à?"
"Không không không —— không phải không phải!"
Aiden giật mình, vội nắm chặt tay Langmuir: "Huynh trở về rồi, tất nhiên đệ rất vui!
"Nói thì nói thế, nhưng ánh mắt của cậu không khỏi nhìn sang Hôn Diệu phía sau. Lão tướng quân Genard càng thêm căng thẳng, năm xưa ông từng bại dưới tay Hôn Diệu trên chiến trường, sức mạnh tàn bạo của hắn vẫn còn mới mẻ trong ký ức. Dù biết rằng Ma Vương đã có mối quan hệ đặc biệt với Thánh Quân, nhưng tay phải đeo găng tay da của ông vẫn vô thức đè lại vỏ kiếm bên hông! Không khí trở nên căng thẳng thấy rõ nhưng Langmuir vẫn tự nhiên, nắm lấy tay Aiden nhưng ánh mắt lại liếc về phía sau."Cũng không phải lần đầu gặp gỡ, mọi người đều quen biết... Vua của vực sâu, Ma Vương Hôn Diệu, cũng là bạn đời suốt quãng đời còn lại của ta."
Dưới cái nhìn phức tạp và trang trọng của Aiden và Genard, Hôn Diệu tiến lên một bước với vẻ mặt bình tĩnh đến không ngờ: "Em trai em?"
"Phải."
Hôn Diệu nhướn mày: "Cũng chỉ là một thằng nhóc."
Langmuir: "Không phải thằng nhóc, là em vợ."
Aiden: "... Huynh!!
"Không khí có phần trang nghiêm lập tức vỡ tan tành. Langmuir cười rộ lên, rồi lại chỉ vào em mình:"Đừng đùa nữa. Đây là quốc vương hiện tại của nhân loại, Aiden Friedrich, đệ đệ của em."
"Bên cạnh là tướng quân Genard, người đã từng giao chiến với chàng trên chiến trường."
Hôn Diệu ồ lên một tiếng: "Em trai em, không cùng họ với em?"
Điều bất ngờ là, Langmuir còn chưa kịp nói gì thì Aiden đã trầm thấp xen vào: "Họ "Brett" của huynh trưởng là họ cố định của các đời thần tử trước khi thần điện Brett bị phá hủy. Vậy nên...
"Hôn Diệu nhướn mày. Hắn thật không ngờ, vị quốc vương trẻ tuổi này lại có thể chủ động nói chuyện với mình. Aiden hắng giọng một cái:"... Nếu huynh đã nói vậy, hôm nay đệ không lấy thân phận quốc vương nhân tộc gặp huynh.
"Cậu hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế vẻ mất tự nhiên của mình, vươn tay phải ra với Ma Vương. Hôn Diệu thản nhiên liếc nhìn, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay kia:"Biết rồi, em vợ."
Aiden: "..."
Chịu không nổi, quả nhiên Ma Vương này vẫn là sinh vật khó ưa ahhhh!
=========
Trước ngày hôm nay, Aiden có chết cũng không tưởng tượng được, có một ngày cậu và Ma Vương vực sâu có thể ngồi trong xe ngựa tiến về hoàng cung một cách yên bình đến thế.
Nếu không thì sao?
Huynh trưởng hiếm khi mới trở về một lần, hôm nay là ngày cưới cũng không thể cứ để người ta ló mặt ra rồi bỏ đi.
Aiden nhất quyết đòi giữ lại, Thánh Quân và Ma Vương quyết định đến hoàng cung ở hai ba ngày.
Trên đường bốc lên một lớp bụi, tiểu thương đẩy xe gỗ chứa đầy trái cây, trẻ nhỏ cầm đồ chơi hình thù kỳ lạ, rượt đuổi nhau cười vang.
Tướng quân Genard tốt bụng ngồi ở phía trước đánh xe ngựa, chở hai vị khách quý đi khắp phố phường.
Hôn Diệu khá hứng thú với sản phẩm của nhân gian, mỗi khi hắn hỏi điều gì, Langmuir sẽ xuống xe mua một món. Những thứ linh tinh dần dần chất đống trong xe ngựa, ví của Aiden cũng theo đó xẹp xuống.
"Xin lỗi." Langmuir ngượng ngùng nói: "Ta không mang theo tiền của vương quốc... sau này sẽ trả lại cho đệ.
"Sắc mặt Aiden tái xanh, cậu đã là vua một nước rồi, chẳng lẽ chỉ vì mấy đồng tiền ấy sao! Rõ ràng cậu thấy anh mình chiều chuộng Ma Vương như vậy nên ganh tị —— Bên kia, Hôn Diệu vén rèm xe lên, họa hoằn mới chăm chú nhìn thế này. Lần này, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn lại quê hương của Langmuir mà không có thái độ thù địch hay hận thù."Thích không?"
Langmuir cúi đầu mở ra một túi kẹo mật ong mới mua: "Có lẽ qua vài năm nữa, chúng ta cũng có thể nắm tay nhau đi dạo trên con đường này một cách công khai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!