Chương 48: Ma Vương

Chẳng mấy chốc, Hôn Diệu lại hối hận.

Tiểu liệt ma này quả thực vừa ngốc vừa ngu. Không biết bơi lội, không biết đánh nhau, còn không nói lời nào, hệt như người nửa câm điếc, chỉ biết đáng thương rơi nước mắt —— đúng là khúc xương mềm khiến tất cả ma tộc hùng mạnh đều nhịn không được phỉ nhổ một tiếng đồ hèn nhát.

Hơn nữa đau đầu nhất chính là, tên này còn lẽo đẽo theo hắn!

Dù Hôn Diệu đã nhiều lần nói cho y biết rằng, kẻ đám người đó đang đuổi giết chính là ta, ngươi đi theo ta chỉ tổ gặp tai họa, nhưng tên này giống như nghe không hiểu, đuổi cũng chẳng đi..... Sao mình lại cứu thứ phiền phức này chứ!

Hôn Diệu nghiến răng, bước nhanh về phía trước vài bước.

Rẽ vào một góc, dừng lại rồi quay đầu lại.

Tiểu liệt ma vẫn lặng lẽ đi theo phía sau.

Hôn Diệu cả giận nói: "Sao ngươi cứ đi theo ta suốt vậy!?"

Tiểu liệt ma vẫn im lặng, cặp mắt xinh đẹp ấy đỏ hoe, vẻ mặt có hơi đờ đẫn. Đầu đuôi rủ xuống đất, kéo lê một cách yếu ớt trên đường đi.

Hôn Diệu đau đầu không thôi, nghĩ thầm tên này không phải là không biết đường chứ...

Nói cho cùng, mọi việc cũng quá kỳ lạ, một tên liệt ma khờ khạo như vậy chui từ đâu ra?

Hôn Diệu phiền muốn chết, nhưng hắn đã bị thương ở nhiều chỗ, phải nhờ vào kiên trì mới có thể tiếp tục tiến về phía trước, đi không nhanh hơn chút nào làm sao có thể bỏ rơi tiểu liệt ma phía sau đây?

Cứ mặc kệ không để ý tới, chỉ coi như thứ phía sau không tồn tại.

Ma Vương nào biết, giờ phút này đi theo phía sau mình chẳng phải một tiểu liệt ma yếu đuối khờ khạo gì.

Khi một người bị đả kích nặng nề, thì não bộ không thể nào suy nghĩ được.

Giờ phút này Langmuir cảm giác mình đã biến thành một cái vỏ rỗng.

Mười lăm năm qua nhận thức và niềm tin sụp đổ chỉ trong hai ngày. Đen thành trắng, ác thành thiện. "Ma Vương" dữ tợn bị cây cung bắn ra từng mảnh hàng năm, hóa thành một thiếu niên ma tộc sống động như vậy, hắn ôm lấy y, cứu y, lúc này đang đi trước mặt y mấy bước.

Langmuir như rơi vào ác mộng, cảm thấy choáng váng nặng nề. Y cũng không biết mình đi theo Ma Vương làm gì, nhưng y càng không biết, nếu mình không đi theo Ma Vương thì còn có thể làm gì.

Vực sâu quá tối, cả hai lần lượt đi xuyên qua khu rừng, hệt như đang lang thang giữa nanh vuốt của một con thú hoang nào đó.

Langmuir bắt đầu cảm thấy khát, rồi lại cảm thấy đói. Hành lý của y đã bị mất khi rơi xuống nước, giờ chẳng còn gì cả.

Ma tộc thiếu niên phía trước chậm rãi dừng lại, dựa vào một gốc cây đứng lại.

Ánh mắt Langmuir chuyển động, Ma Vương đã trải qua chạy trốn bi thảm như vậy, thể lực hao phí không thể tưởng tượng được, cộng thêm mất máu không ngừng, chắc chắn đã đói meo từ lâu.

Hắn có ăn thịt mình hay không?

Langmuir nghĩ, các trưởng lão nói ma tộc sẽ ăn thịt người, cũng ăn ma. Có lẽ một lát nữa Ma Vương sẽ lộ ra bản tính hung tàn...

Y lặng lẽ chạm vào đoản kiếm trong tay áo.

Vậy có lẽ, mình có thể yên tâm thoải mái mà giết chết Ma Vương.

"Ngươi." Hôn Diệu xoay người lại, trong đôi mắt hiện ra ánh sáng lạnh lẽo khác thường.

"Ta cứu ngươi, còn dẫn ngươi chạy trốn, mặc kệ ngươi báo đáp như thế nào, nhưng ít nhất phải có chút tác dụng đi."

Thiếu niên Ma Vương chỉ vào cái cây trước mặt, khản giọng nói: "Hiện tại, leo lên, hái trái cây xuống."

Langmuir: "?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!