Chương 37: Năm Thứ Năm

Khoảnh khắc đó, trong lòng Hôn Diệu rất phức tạp.

Ánh nắng vàng và bầu trời xanh, hoa thơm và gió xuân thổi qua... những sự vật nhân gian này, quả thực khi còn nhỏ hắn đã từng mong mỏi.

Song thế sự xoay vần, giờ đây hắn đã không còn ôm ảo tưởng đối với những thứ hư vô mờ mịt này nữa.

Có gì đáng để xem. Hôn Diệu thản nhiên rời ánh nhìn:

"Chẳng lẽ em cho rằng ma tộc rất hiếm lạ nhân gian sao? Thay vì ngắm hoa, thà có nhiều ki đậu hơn."

Langmuir ngẩn ra, cụp mi xuống không nói nữa giống như đã bị đả kích lớn.

—— cứ ngỡ chuyện này sẽ kết thúc như thế, vậy thì quá không hiểu Langmuir rồi.

Một ngày nọ sau khi mùa đông giá rét trôi qua, Ma Vương bảo người này lấy phần thưởng từ kho riêng của mình, ấy vậy mà nhân loại lại cầm một gói hạt giống nhỏ đi ra.

Hôn Diệu đau đầu nhìn y: ...

Ý định ban đầu của hắn là muốn cho Langmuir lấy lại những đồ cũ của mình trong thần điện năm ấy, chẳng hạn như đàn hạc, tượng thần, ai ngờ tới...

Trong đôi mắt Langmuir đong đầy chờ mong:

"Ngô Vương, em vẫn muốn trồng nó, xin ngài cho phép nô lệ trồng thử."

Hôn Diệu:

"Ta nói rồi, thứ này không trồng được."

Langmuir:

"Dù trồng không ra thì có mất mát gì đâu?"

"Không phải lãng phí sức lực lắm sao?"

"Giải trí thôi mà, Ngô Vương thích cưỡi ngựa hóng gió, ma tộc thích vây quanh lửa trại khiêu vũ, chẳng lẽ không phải lãng phí sức lực sao?"

"... Em chỉ muốn trồng nó thôi đúng không!"

"Dạ, xin ngài đó, em muốn trồng."

Ma Vương không cưỡng lại được ánh mắt khao khát ấy của nô lệ, vài ngày sau hắn dẫn Langmuir đến vách kết giới.

Hôm đó là một ngày thời tiết tốt hiếm có ở vực sâu, chướng khí loãng làn gió mát dễ chịu. Langmuir đặc biệt mặc áo vải lanh không dễ bị bẩn, tết tóc dài.

Y quỳ xuống giữa vách núi, dùng dao nhỏ đào phần đất kém màu mỡ giữa các khe đá, giao hạt vào đó rồi đắp đất bằng hai tay.

Hôn Diệu chán chê đứng ở phía sau nhìn:

"... Nếu sau này hoa của em không mọc ra được, cũng đừng nói ta chưa từng nhắc nhở em."

Langmuir đáp lại một câu cho có.

Ma Vương lại đợi một chốc, sau đó khoanh chân ngồi xuống trên vách núi, chống cằm nhìn chằm chằm hoa văn như ẩn như hiện trên kết giới Gasol.

Cuối cùng Langmuir cũng mở túi nước ra, tưới một ít nước lên.

Y ngoảnh đầu lại gọi một tiếng: Ngô Vương.

Hôn Diệu: Xong rồi?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!