Giọng điệu và thái độ của Thiên Phách, những lời cuối cùng rõ ràng đang nói dối.
Chẳng lẽ... Trước đây Ma Vương kiên quyết tuyên bố với y, hắn ghét nuôi con cũng là lừa y?
Langmuir bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
Thánh Quân là một người thích lo toan, đến nỗi muốn lo cho những người xung quanh đến giây cuối cùng trước khi buông xuôi.
Bằng không, cũng sẽ không gánh vách trên vai mối hận thù của hai tộc.
Buổi tối ngồi bên giường uống canh thuốc trước khi đi ngủ, y chợt nhớ tới.
Mấy năm trước, mình đã trò chuyện với Hôn Diệu về vấn đề con cái, đó là lúc y miêu tả quan niệm của nhân loại về hôn nhân và tình yêu.
"Một nhân loại chỉ có thể kết hôn với một nhân loại? Hơn nữa sau khi kết hôn, chỉ có thể hợp hóa với một người?"
Khi đó, Hôn Diệu xụ mặt, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ phản bác:
"Đạo lý này của em không đúng. Gạt phăng mọi thứ sang một bên, nếu người yêu bị vô sinh thì phải làm sao bây giờ? Vậy còn đồng giới yêu nhau thì sao?"
"Vậy chẳng phải không có con cái hay sao!"
Langmuir bật cười:
"Nhất định phải có con sao?"
Hôn Diệu khiếp sợ, đến độ đứng bật dậy:
"Sao có thể không có con?"
Song Ma Vương suy nghĩ một lát, nhanh chóng phản ứng lại, vì vậy kiềm chế bản thân ngồi xuống một lần nữa, chỉ vào Langmuir nói:
"Ừ, cũng đúng, nhân loại như em không lo về vấn đề sinh sản nếu không đủ đông thì sẽ bị tuyệt chủng."
Ừm... khi đó Hôn Diệu vẫn rất quan tâm đến chuyện sinh con. Đó là chuyện bình thường, số lượng ma tộc giảm dần từng năm, chưa gì hai ba trăm năm nữa cả chủng tộc sẽ biến mất, tất nhiên sẽ quan tâm đến việc duy trì huyết thống hơn nhân loại.
Chẳng lẽ Hôn Diệu luôn muốn có một mụn con, nhưng dần phát hiện ra mình bị vô sinh... thành ra mới bắt đầu bướng bỉnh tuyên bố mình ghét trẻ con?
Chẳng lẽ, mấy năm nay Ma Vương không tìm bầu bạn khác là vì sợ nữ ma không thể sinh ra con nối dõi, bại lộ bệnh tật của mình?
Chẳng lẽ ngày hôm đó khi thấy câu thứ năm trong cuộn giấy, nên vương mới phản ứng gay gắt như vậy, rồi lại vì chuyện đó mà tức giận?
Langmuir thấp thỏm nghĩ đi nghĩ lại, còn mình cũng đang trằn trọc trong chăn.
Đôi khi y có chuyện phiền lòng liền sẽ ngồi đăm chiêu bên cửa sổ, ngắm trăng tĩnh tâm, nhưng hiện tại Lưu Sa và những tôi tớ khác đều theo dõi sát sao bệnh nhân như y nên không thể tự do như trước nữa.
Langmuir lại nghĩ đến, danh tiếng của Hôn Diệu thực ra chưa bao giờ tốt lắm.
Khỏi phải nói danh xưng Ma Vương gãy sừng đã luôn đeo bám từ thuở thiếu thời, sau này lại đổi Thánh Quân bằng vương thành của nhân loại và tù binh nhân tộc, vậy nên bị rất nhiều ma tộc thầm chế giễu hắn thấy sắc mờ mắt.
Sau này nữa, Hôn Diệu bị y thuyết phục dùng kiến thức của nhân loại để cải tạo hoàng cung, hắn gánh chịu mọi sự phản kháng mạnh mẽ, một việc tưởng chừng như không thể làm được.
Lúc ấy gặp phải lên án gay gắt nhất chính là bị nhiều người đặt điều và nguyền rủa rằng kẻ phản bội của cả tộc, tay sai của nhân loại.
Cuối cùng mọi chuyện cũng lắng xuống, nhưng lại vì bi kịch dừng lại giữa chừng trong một buổi lễ hoành tráng nào đó, từ lúc ấy bị loan tin đồn rằng
"Ma Vương bất lực ở phương diện ấy".
—— quãng thời gian đó, Hôn Diệu bị oan ức đến mức Langmuir còn nghi ngờ một ngày đẹp trời nào đó, Ma Vương không thể chịu nổi nữa mà túm mình quan hệ trước mặt tộc nhân, nhưng cuối cùng, Hôn Diệu vẫn vờ giày vò y vài lần vào ban đêm, sự việc này mới không còn bị nhắc tới nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!