Chương 26: Năm Thứ Tư

Vào năm thứ tư, Hôn Diệu bắt đầu có hứng thú với việc do thám chuyện của nhân gian từ Langmuir một cách nhiệt tình.

Hắn khẳng định đây cũng là một khâu nghiệm chứng lòng trung thành của nô lệ, nhưng câu hỏi được đặt ra không phải là

"binh lực của vương quốc nhân loại có bao nhiêu" hay

"cấu trúc phòng thủ của nhân loại là gì" —— thực ra cả hai đều biết giới hạn không thể chạm vào của nhau.

Hôn Diệu chỉ hỏi về quá khứ của Langmuir.

Thánh Quân của ngày xưa sẽ kể cho Ma Vương rất nhiều phong cảnh nhân gian.

"Nhân gian à... Trên vực sâu, bốn mùa đều rất đẹp. Ta thích nhất là mùa xuân, đầu xuân sẽ bắt đầu mưa phùn liên miên, sau khi mưa trôi qua, mặt trời lấp ló từ đám mây, ánh sáng hắt xuống không vàng thì cũng là trắng, tiếng gió và tiếng chim hót đều rất mát mẻ, hoa trên cành bị giọt nước làm trĩu xuống...Sau đó, trời càng ngày càng nóng, cây cối um tùm nhất vào mùa hè, ve sầu bắt đầu nằm trên thân cây kêu vồn vã, còn có mấy con muỗi quấy nhiễu đốt người, nhưng chúng khác với mấy côn trùng có độc hung hãn trong vực sâu, chỉ ngứa ngáy mấy ngày rồi thôi.

Sang thu, ai ai cũng bắt đầu tất bật gặt hái cho một mùa bội thu, người lớn đổ đầy gạo vào bao, trẻ nhỏ thì dùng sào dài hái hoa quả...Còn mùa đông?

Mùa đông ở nhân gian không lạnh chút nào. Tất nhiên, nếu hỏi nhân loại bên trên vực sâu thì bọn họ chắc chắn nói lạnh, vì người ở đấy chưa từng trải qua mùa đông giá rét ở vực sâu.

Khi tuyết rơi, người dân chuyển rượu gạo, thịt khô và rau củ trong hầm ra ngoài để chia sẻ với những người thân yêu, cầu nguyện với Đức Mẹ phù hộ cho mùa màng năm sau...

"Nói tới đây, Langmuir thoáng ngừng lại. Y quay người lại, trầm tư quan sát ma tộc bên cạnh:"Ngô Vương không tức giận sao. Ta tưởng ngài sẽ không vui khi nghe mấy lời này.

"... Trong khoảng thời gian này, Ma Vương thích dẫn nhân loại đến bãi cỏ yên tĩnh. Tầm nhìn ở đây vô cùng khoáng đãng, mùi cỏ khô trong vực sâu nồng nặc đến không ngờ, thậm chí có thể vơi đi mùi máu tươi vừa truyền ra trên người Hôn Diệu. Ma Vương sâu xa liếc Langmuir một cái bèn nói:"Tiếp tục kể."

Đêm đã khuya, cả hai ngồi ở trong vùng đất bạt ngàn thiên dã, bốn phía yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy nhịp đập của mạch lửa.

Cách đó không xa còn có một thớt ngựa chiến, dây cương bị buộc vào cọc gỗ, bên cạnh yên ngựa buộc một ngọn nến bằng sợi dây thừng. Đó đã là tất cả.

Langmuir nở nụ cười, khép lại chiếc áo bào trắng của mình, nghe lời tiếp tục nói.

"Ta là trưởng tử của hoàng tộc, khi ta sinh ra vừa khéo có một vị thần tử trở về vòng tay ôm ấp của Đức Mẹ —— ừm, có nghĩa là qua đời —— các trưởng lão hỏi Đức Mẹ, ừm... Có lẽ tương tự như bói toán của Tada đại nhân?

Thần tích chỉ ra rằng hoàng tử mới chào đời chính là thần tử kế nhiệm, thành thử ta đã bị trưởng lão ôm đi, sau đó vẫn luôn sống trong thần điện Brett.Từ thuở còn thơ bé ta đã được các trưởng lão dạy bảo, ít khi có cơ hội gần gũi với cha mẹ. Đúng rồi, ta còn có một em trai, đó là một đứa trẻ thông minh và dũng cảm, khi còn bé luôn lén chạy tới thần điện thăm ta, cứ lẽo đẽo theo phía sau ta... bây giờ có lẽ em ấy đã thay ta làm quân chủ của vương quốc.Thần điện?

Đúng, thần điện rất đẹp, mặt đất và các cột trụ đều được làm bằng đá cẩm thạch trắng ngà. Phòng cầu nguyện có đầy đủ các cửa sổ kính đầy màu sắc, trong thần điện Brett có tượng Đức Mẹ lớn nhất cả vương quốc, cao gấp ba lần ta... À, còn có sân vườn rất lớn, trồng đầy thực vật thơm ngát, hoa nở quanh năm... Nếu có cơ hội, ta rất muốn cho Ngô Vương nhìn xem.Dừng lại, cẩn thận lời nói của ngươi.

"Hôn Diệu lười biếng ngắt lời y:"Chờ ngày nào đó ta phá vỡ kết giới, chiếm được thần điện của ngươi thì ngươi chẳng liều mạng với ta à?Giờ ta không thể đánh lại ngài.

"Langmuir nguýt hắn một cái:"Nếu ma tộc tấn công nhân gian lần nữa, có lẽ ta chỉ có quỳ xuống cầu xin ngài buông tha cho con dân của ta.

"Lời của nhân loại rõ ràng là đùa thôi, nhưng lọt vào tai Hôn Diệu lại có ý vị khác. Trái tim Ma Vương như bị thứ gì đó kéo xuống. Ánh mắt hắn tối sầm, hừ một tiếng không rõ:"Năm đó ngươi cũng chưa từng đánh ta.

"Giống như muốn nói sang chuyện khác, hắn lại hỏi:"Nếu ta không chịu thì sao? Nếu ta nhất quyết muốn giết sạch cả nhân loại thì sao?

"Langmuir ngẩn ra. Hôn Diệu:"Ngươi dám nói ngươi không muốn giết ta?...

"Langmuir giữ im lặng buồn bã cụp mi xuống. Nhìn xem, quả nhiên không dám nói. Hôn Diệu nghĩ thầm, nhưng hắn lại không hề tức giận mà lại có vẻ nhẹ nhõm. Một lát sau Langmuir giương mắt nhìn hắn, khẽ khàng nói:"Ta cũng muốn nghe về quá khứ của Ngô Vương.Chẳng có gì hay ho để nghe cả, chỉ là mấy thứ như chém giết tranh đấu, âm mưu dương mưu...Hôn Diệu cười khẽ:Chẳng mấy chốc, ngươi sẽ xem được thôi.

"Ngọn lửa chiến tranh bắt đầu trở nên khốc liệt hơn vào năm thứ tư, chủ yếu là những bộ lạc lớn nhỏ trong vực sâu. Dưới lá cờ"Ma Vương chiều chuộng tín nhiệm nhân loại

", bọn họ muốn xé một miếng thịt từ hoàng cung. Ma Vương đâu thích bị chịu thiệt, thế là lên kế hoạch tuyên chiến toàn diện. Bọn họ đều biết rằng sẽ không có nhiều đêm nhàn nhã trên thảo nguyên như thế này nữa."Phải chiến tranh sao?Langmuir hỏi.Phải." Hôn Diệu đáp.

Ma Vương và nô lệ im lặng trong chốc lát, đột nhiên trong bụi cỏ vang lên tiếng côn trùng kêu trong trẻo dễ nghe.

Có thứ gì đó nhảy lên cao bên cạnh ống tay áo màu trắng của Langmuir, nhảy ra một vòng cung rồi rơi xuống cỏ biến mất.

Langmuir đột nhiên sống lại —— nhìn cái người ngây thơ thuần khiết như đứa trẻ này, đôi mắt y sáng lên ngó xung quanh: Đó là con gì thế?

Bọ chuông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!