"Em tránh làm gì? Đây là quà thật." Hôn Diệu vẫn cười, hắn khom lưng nhặt con dao găm lên, thản nhiên phơi bày mọi điểm yếu xung quanh mình trước mặt Langmuir:
"Chẳng lẽ em lại bị dọa rồi?"
Langmuir mím môi, yên lặng chăm chú nhìn Hôn Diệu vài giây rồi mới lên tiếng.
"... Ngài hoài nghi em đến nỗi phải chĩa dao vào tim em, thử xem em có phản kháng hay không?"
Ấy vậy mà khóe môi y lại khẽ run, lạnh giọng nói:
"Sao Ngô Vương không thử đâm thẳng vào tim em một nhát?"
Hôn Diệu thoáng ngạc nhiên, ngước mắt lên.
Langmuir đang... tức giận?
Y thực sự tức giận!
Hôn Diệu không thể tin được. Đúng là mấy năm nay Langmuir đã nhiều lần tức giận, nhưng tức là vì hắn lạm sát bao nhiêu ma tộc, hoặc là mắng hắn mạo hiểm trên chiến trường suýt nữa ném mạng mình vào đó.
Hắn còn tưởng rằng vị thần tử đại nhân trời sinh hoặc là nói bị nuôi đến không có tư tình tư dục này, ấy vậy mà lại tức giận vì chuyện hắn hoài nghi không có lý do?
Lồng ngực Ma Vương vốn đã đau đến chết lặng, đột nhiên bốc lên ngọn lửa oán hận xen lẫn oan ức.
Câu hỏi vặn lại vừa nãy của Langmuir giống như lời bén nhọn nhất mà mình có thể nói.
Y đứng đó nhìn thẳng vào Hôn Diệu, bả vai gầy run lên, hơi thở dần trở nên nặng nề và khó khăn, vài lần mấp máy môi lại không nói nên lời.
Cuối cùng Langmuir lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Lần đầu tiên em gảy bài hát đó cho ngài nghe vào năm thứ ba. Hóa ra kể từ lúc đó, mỗi lần gảy xong một lần, Ngô Vương đều đang chờ đợi"chứng cứ phạm tộicủa em.
Y vừa nói vừa hít sâu mấy hơi, hiếm thấy trở nên có hơi kích động, vươn tay rút ra loan đao bằng đồng từ thắt lưng của Hôn Liệu:
"Bây giờ rốt cục cũng có bằng chứng, con dao găm này sao đủ? Sao Ngô Vương..."
Chính hành động này đã gây ra rắc rối.
Tác động của mảnh xương bói còn chưa tiêu tan, cơn đau cắt xương dường như đang dấy lên ở sừng trái.
Trong chớp mắt, con ngươi của Ma Vương chợt co rụt lại, suy nghĩ của hắn không theo kịp bản năng của cơ thể, cứ thế chiếc đuôi phía sau đã quất tới!
Ầm!
Langmuir không hề nghĩ rằng Hôn Diệu sẽ ra tay. Chiếc đuôi dài to bằng cổ tay giống như gậy sắt đánh vào cánh tay, y bị sức lực ấy hất văng ra, rầm một tiếng không biết đụng vào nơi nào.
Cơn đau dữ dội và chóng mặt dâng lên từ sâu bên trong cơ thể. Thoáng chốc trước mắt đã tối sầm, thậm chí y cũng không thể rên đau, cơ thể đã trượt dọc theo bức tường rồi rơi xuống đất.
Khi Hôn Diệu kịp phản ứng, trái tim của hắn đã lạnh đi một nửa.
Ý nghĩ đầu tiên là: Xong rồi.
Khi hắn hoàn hồn Langmuir đã ngã xuống dưới cửa sổ, đồ trang trí bằng xương bị rung lắc rơi xuống xung quanh rồi vỡ nát đầy đất.
Dưới ánh sáng mờ ảo của vách trăng, người nọ mặc áo bào trắng nhăn nheo rộng thùng thình, mái tóc dài màu xám bạc và những mảnh vỏ xương đều có cùng một màu sắc.
Hệt như Langmuir cũng bị đập nát giống vậy.
Hôn Diệu như ngừng thở, vô thức bước về phía trước mấy bước rồi đột ngột dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!