Khi tư tế Tada được triệu tới trước thạch điện, Ma Vương Hôn Diệu đã đi qua đi lại trước ngai vàng không biết bao nhiêu lần.
Bận rộn suốt đêm không thể làm dịu tâm trạng bồn chồn của hắn chút nào, hắn ngây người ở trong ngục tối gần như cả đêm, suốt quá trình đều mất tập trung, cuối cùng bị Modo khuyên ra ngoài.
Tất cả đều là do lời đề nghị của Thiên Phách quá hấp dẫn, Hôn Diệu thầm nghĩ.
Nếu không làm, chắc chắn hắn sẽ nhớ hoài không thôi.
Ma Vương không phải là loại người thích chịu đau khổ, khi nhận ra mong muốn trong lòng mình thì lập tức gọi Tada đến trước mặt.
Hắn hắng giọng, làm như bâng quơ hỏi: "Ngươi mang xương bói tới rồi sao? Bói cho ta một quẻ."
Không ngờ một câu dè dặt như vậy lập tức khiến Tada dưới ngai mỉm cười:
"À, có phải liên quan tới chuyện của Langmuir đại nhân không? Úi chà, hoàng cung của Ngô Vương cuối cùng cũng có vương hậu rồi..."
Hôn Diệu:!!???
"Vớ... Vớ va vớ vẩn!!!"
Hiếm khi Ma Vương mất bình tĩnh trước mặt thuộc hạ của mình, hắn thẹn quá hóa giận: "Tada! Ta thấy ông muốn nuốt đá lửa ——"
Rõ ràng như vậy sao, có sao!
Không chỉ Thiên Phách, ngay cả Tada cũng nhìn ra, vậy thực sự rõ ràng đến thế sao!
Hiển nhiên, Ma Vương hay cự nự cũng không có tác dụng gì, dù sao gần như toàn bộ hoàng cung đều biết mối quan hệ này cắt không đứt mà còn loạn của hắn và Langmuir, mạnh mẽ bác bỏ chỉ tự rước lấy nhục.
Không bao lâu, Hôn Diệu không thể không bại trận trong ánh mắt hiền lành của Tada, lầm bầm đáp lại, nhưng có việc vẫn cần phải làm rõ.
Hôn Diệu hắng giọng: "Khụ, đây là xem quẻ cầu hôn.
"Tada vẫn hiền lành nhìn hắn. Hôn Diệu:"...
"Chết tiệt, sao nữa, thật sự không phải mà! Điều hắn muốn xem quẻ rõ ràng là"nếu trả lại pháp lực cho Langmuir, mình có bị người ta mần thịt không
"—— cái này liên quan đến sự sống chết của vua chúa hoàng cung, rất nghiêm túc đấy! Tada làm ra vẻ cao thâm khó dò"ta hiểu rồi, ngài không cần phải nói": "Ui, bói ra quẻ gì không quan trọng, quyết tâm của Ngô Vương không dao động là được rồi."
Móng vuốt của lão tư tế sờ trái sờ phải trong áo choàng, sau đó lấy ra mảnh xương bói mà mình thích dùng nhất rồi lại nói: "Chỉ có điều, Ngô Vương muốn bói kiểu gì?
"Thuật bói toán của Tada, dù là trong hoàng cung hay toàn bộ vực sâu cũng không ai sánh bằng. Bằng cách bói"bốn mùa", ông có thể tính ra những ngày lạnh nhất trong năm, bói "có hay không" thì có thể tiếp cận sự thật trong sương mù. Bói "tốt hay xấu
"có thể phán đoán liệu việc gì đó có thành công hay không. Còn lần này... Hôn Diệu suy nghĩ rồi nói:"Vậy bói quẻ cầu phúc tránh họa đi."
Tada nói "à
"một tiếng có hơi bất ngờ nhìn vương. Cầu phúc tránh họa, cái tên này nghe có vẻ tương tự như bói tốt hay xấu, nhưng thực chất lại hoàn toàn khác biệt. Khi tư tế cầu nguyện sự thương xót từ số phận (*), mảnh xương bói sẽ dân người xem bói nhìn thoáng qua một góc của tương lai: Một là dẫn tới cơ hội và duyên phận, hai là tránh khỏi một lần tai họa. (*) Từ nơi sâu xa chỉ những tình huống khó hiểu, không thể đoán trước và nằm ngoài tầm kiểm soát của con người. Nó cũng thường được gọi là số phận. Việc này không còn thuộc"bói" nữa mà gần với "đổi vận
"hơn, cả hoàng cung chỉ có lão Tada mới nắm giữ được pháp môn bói toán này. Đặc biệt quan trọng là với thuật"cầu phúc tránh họa
", mỗi ma tộc chỉ bói được một lần trong đời. Hôn Diệu còn trẻ tuổi sung sức, hoàng cung cũng phồn vinh, cớ sao lại nghĩ tới bói cái này? Chỉ có điều gương mặt của Ma Vương không phân biệt được vui buồn, bình tĩnh đón nhận ánh mắt kinh ngạc của lão tư tế. Lão tư tế dường như đã nhìn thấu điều gì đó, chậm rãi gật đầu:"Xem ra tâm ý của Ngô Vương đã quyết, Tada tuân mệnh.
"Xung quanh không có ai, Tada quỳ xuống dưới ngai vàng, sắp xếp hàng trăm mảnh xương bói. Theo lệ thường, ông rút ra một quẻ, ý là"để lại một cơ hội sống", những mảnh xương bói còn sót lại xếp thành vòng tròn, Tada rạch trán của mình bằng móng vuốt, phát ra âm thanh cao vút "urulu" và "ah lulu
"từ cổ họng, đôi chân ông nhịp theo những nhịp điệu kỳ lạ, bắt đầu múa dậm nhảy trong đêm. Đợi đến khi máu trên trán lão tư tế chảy đến cằm, niệm chú ngữ cổ xưa rồi cẩn thận rót ma lực vào mảnh xương bói! Chúng nó lúc nhanh lúc chậm vây quanh Hôn Diệu trên ngai vàng. Âm thanh của Tada chậm rãi truyền đến:"Nơi này có chín mươi chín mảnh xương bói, khi chúng nó ngừng chuyển động, mời Ngô Vương theo trái tim mách bảo chọn ra một quẻ, rồi rót ma lực của ngài vào trong đó, pháp thuật liền sẽ có thể kết nối với thiên cơ."
"Chỉ là, Ngô Vương xin hãy nhớ kỹ một câu. Mảnh xương bói chỉ có thể nhìn trộm một góc của số phận, còn nguyên nhân hay hậu quả không thể biết được. Vậy nên, không ai biết phương pháp cụ thể để"cầu phúc tránh họa"."
"Dù Ngô Vương có thấy gì... cũng đừng cố chấp hay bị ám ảnh bởi nó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!