Chương 6: (Vô Đề)

Liên Thành đang cho chim nhỏ trong lồng ăn, cảm thán cảnh ngộ của mình cũng như nó thì Thanh Vĩ đến.

Thanh Vĩ nói rằng Sở Tu Nhiên muốn hắn hầu hạ.

Liên Thành theo Thanh Vĩ đến một mái đình nằm gần hồ.

Trong đình, Sở Tu Nhiên đang nằm nghiêng trên nhuyễn tháp nhắm chặt mắt, phía sau có hai nha hoàn cầm quạt lông phe phẩy.

Trước đình, một đám tướng sĩ không rõ đang làm gì đó vây chặt thành hình vòng tròn.

Liên Thành vào đình rồi mới hãi hùng trước cảnh tượng mình nhìn thấy.

Một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi đang loã th3, khắp người toàn là vết bầm tím chằng chịt đang bị một đám tướng sĩ thay phiên nhau thao lộng.

Sở Tu Nhiên biết Liên Thành đã đến thì mở mắt, cười hỏi:

"Liên nhi, xem thích không?"

Liên Thành toát mồ hôi hột, toàn thân run lên: Vương gia, ta… Thử hỏi hắn phải trả lời sao đây?

"Ngươi nhìn, tướng sĩ của bản vương có phải sung mãn lắm không?"

Sở Tu Nhiên nói tiếp:

"Lại đây, lột nho cho bản vương."

Liên Thành tê rần hai chân đi tới, quỳ xuống bên nhuyễn tháp, bắt đầu tách từng quả nho lột vỏ đút cho Sở Tu Nhiên.

Bên ngoài đình tiếng hét thê thảm của thiếu niên không ngừng ám ảnh tâm trí hắn, có lúc khiến cho hắn sợ quá sẩy tay làm rớt quả nho xuống đất, mặt mày tái mét một màu xanh.

Sở Tu Nhiên đương nhiên biết hắn đang nghĩ gì, lại nói:

"Liên nhi, ngươi sợ gì chứ? Ngươi là tâm can bảo bối của bản vương. Nếu ngươi không làm phật ý bản vương, bản vương há lại để cho ngươi chịu ủy khuất. Ngươi nghĩ đúng không?"

Liên Thành gượng gạo gật đầu, rồi vươn tay đút quả nho cho Sở Tu Nhiên.

Sở Tu Nhiên chụp tay hắn, nhai xong quả nho liền đem những ngón tay hắn đưa gần lưỡi li3m m. út.

Liên Thành đỏ mặt không dám chống cự.

Có lẽ đối với một văn sĩ nho nhã như hắn thì chuyện thân mật ban ngày ban mặt thế này, lại ở trước mắt bao người khác là điều phi lễ.

Nhưng mà, Sở Tu Nhiên đã thích thì cho dù hắn có chống cự hay van xin thế nào cũng vô ích.

Y sẽ càng thấy thú vị hơn chứ tuyệt đối không dừng lại.

Đến đây thôi! Sở Tu Nhiên thu lưỡi lại và kéo cả người Liên Thành ngồi lên nhuyễn tháp.

Thanh Vĩ hiểu ý, giải tán toàn bộ người ở trước đình rồi cùng hai nha hoàn lui đi.

Liên Thành vẫn chưa hết run, bị Sở Tu Nhiên xem như cục bột nhão đè dưới thân.

Y cởi s4ch sẽ y phục hắn ném ra đất, cúi xuống gặm nhắm quanh cổ hắn trong lúc h4 thân đưa đẩy đến miệng huyệt, không chút chuẩn bị gì mà đi vào.

A…vương gia… Liên Thành bóp chặt lấy bả vai Sở Tu Nhiên.

Cơn đau đớn ở bên dưới truyền đến đột ngột, như muốn xé đôi cơ thể hắn mà lao tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!