Chương 4: (Vô Đề)

Liên Thành tự hiểu là lần này hắn không thể giở lại trò cũ uy hiếp Sở Tu Nhiên được nữa, nhắm mắt cử động tay muốn rạch xuống nhát dao kết liễu cuộc đời khốn khổ của chính mình.

Không ngờ, lưỡi dao bị Sở Tu Nhiên chụp được.

Sở Tu Nhiên mặc cho máu tươi đang chảy, giựt đi con dao bẽ gãy làm đôi và ném ra xa.

Đôi mắt của Sở Tu Nhiên sáng rực lên, dùng phẫn nộ và tức giận đè cả thân người Liên Thành áp sát vào góc tường: "Liên nhi, là bản vương đánh giá thấp năng lực của ngươi.

Bản vương cứ nghĩ ngươi cùng lắm chỉ trốn được vài ba ngày thì sẽ bị bản vương bắt lại, không thể nào lường được ngươi trốn tới tận bây giờ.

Sáu năm qua rồi.

Ngươi có biết bản vương vì tìm kiếm kẻ phản bội như ngươi đã điên tới mức độ nào không? Ngươi còn muốn châm thêm dầu vào lửa, khiến bản vương giết sạch đám người ở thư viện kia mới vừa lòng phải không?

"Liên Thành co rúm lại như mèo thấy cọp, đổ sụp xuống dưới đất. Sở Tu Nhiên xé tay áo rộng tự băng bó vết thương cầm máu rồi nói tiếp:"Muốn bản vương tha cho đám người đó cũng được.

Bản vương vừa từ Đông Bắc trở về, tướng sĩ đều mệt mỏi.

Vốn là muốn về kinh thành cho bọn họ ăn chơi thỏa thích thì lại bị kẹt ở chốn hẻo lánh này.

Phiền trạng nguyên gia ngươi dùng thân thể chiêu đãi tướng sĩ của bản vương thật tốt.

Nếu bọn họ hài lòng, bản vương cái gì cũng đáp ứng ngươi.

"Liên Thành trợn ngược mắt lên, tròng mắt lốm đốm tia máu, vừa kinh sợ, vừa giận dữ:"Sở Tu Nhiên ngươi….

"Sở Tu Nhiên cúi người, dùng bàn tay bị thương vuốt v3 quanh cổ Liên Thành:"Trạng nguyên gia trước lúc rời khỏi đã nói rất ghê tởm bản vương, bản vương sẽ không tự làm chuyện mất mặt chạm vào ngươi.

Tướng sĩ của bản vương lại khác, mỗi người một loại, chắc là sẽ khiến cho trạng nguyên gia hài lòng hơn.

Biết đâu chừng trạng nguyên gia thích cái kiểu càng nhiều người đến càng k1ch thích.

"Sở Tu Nhiên quay đi, cất tiếng gọi:"Thanh Vĩ, ngươi đi gọi…

"Liên Thành vừa nghe đến đây liền nhào đến ôm lấy chân Sở Tu Nhiên bủn rủn cầu xin:"Vương gia, ta sai rồi, van xin ngài tha cho ta.

Ta không muốn bọn họ chạm vào ta, ta không muốn.Giờ mới biết cầu xin sao? Lẽ ra lúc vừa gặp bản vương, ngươi nên tự cầu xin cho chính mình trước mới phải.

Còn dám mạnh miệng nói điều kiện với bản vương sao? Tiếc rằng ngươi cầu xin quá chậm, cho nên bản vương không còn sự khoan dung nào chừa cho ngươi." Sở Tu Nhiên lạnh lùng đá ngã Liên Thành.

Liên Thành rơi nước mắt, hiện tại hắn ở trước mặt người nam nhân này chính là thảm hại như một món đồ chơi không có chút tôn nghiêm nào cả.

Dù biết là vậy, hắn vẫn phải nhẫn nhục lao tới cầu xin y.

Thà bị một mình y chơi đùa, còn hơn bị một đám nam nhân gớm ghiếc chạm vào.

"Vương gia, ta mãi mãi là món đồ chơi của ngài, xin đừng đem ta đưa cho kẻ khác. Ta sai rồi. Ngài muốn chơi đùa với ta thế nào cũng được, sau này ta không dám lên tiếng nữa. Ta nhất định sẽ ngoan ngoãn. Cầu xin ngài vương gia."

"Thật sự sẽ ngoan ngoãn?"

Liên Thành ngẩng mặt, hai mắt đẫm đầy lệ: Thật sự.

"Không chạy trốn nữa?"

Tuyệt đối không.

Sở Tu Nhiên hừ lạnh nói vọng ra ngoài:

"Thanh Vĩ, ngươi đi gọi các ma ma tới đây giúp trạng nguyên gia tắm rửa thay y phục."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!