Chương 23: (Vô Đề)

Sao trăng dời đổi, khói lửa nhân gian biến hóa.

Trong tân phòng, Liên Thành ngồi im trên giường trong bộ hỉ phục chói mắt.

Hắn đặt hai tay lên đùi, nhịp thở bình ổn dưới lớp khăn lụa, không ngờ được có một ngày sẽ gả cho Sở Tu Nhiên đường đường chính chính thế này.

Sở Tu Nhiên từng nói thiên hạ đều phụ y.

Hắn cũng từng phụ y, nhưng mà từ nay về sau hắn mong muốn sẽ trở thành ngoại lệ trong thiên hạ ấy.

Cửa phòng hé mở.

Liên Thành hồi hộp chờ đợi Sở Tu Nhiên, nhưng nghe độ nặng nhẹ trong tiếng bước chân thì người đến không phải là y.

Hắn hoang mang mở khăn trùm đầu ra, nhìn thấy Sở Mật Nhân đã ở ngay trước mắt.

Sở Mật Nhân vội vàng nắm tay hắn nói: "Liên nhi, thời gian không nhiều, ngươi mau theo ta đi."

Liên Thành cương quyết ngồi lại, chống cự với sự lôi kéo của y nói: "Ta không đi.

Ngươi bỏ ra."

"Liên nhi, ta biết ngươi hận ta, nhưng lần này nhất định phải theo ta.

Ta đưa ngươi đi trốn.

Nếu ngươi không muốn gặp mặt ta nữa thì sau khi bỏ trốn, ta hứa sẽ vĩnh viễn biến mất trong tầm mắt của ngươi.

Ta chỉ muốn ngươi được bình an sống tiếp."

Liên Thành bị lời này làm cho cảm động.

Nếu là hắn của trước đây, đột nhiên bị Sở Tu Nhiên ép hôn thế này, hắn rất có thể sẽ nghe theo Sở Mật Nhân, chấp nhận cùng y bỏ trốn.

Nhưng mà, tình thế nay đã đổi khác.

Liên Thành giựt mạnh tay lại.

Hắn tự ôm cổ tay nói: "Mật Nhân, ta tự nguyện gả cho vương gia."

Sở Mật Nhân kinh hoàng nhìn hắn: "Ngươi điên sao?"

Hắn nói: "Mật Nhân, không chỉ là quá khứ của chúng ta đã qua, mà cả con người trước đây của ta cũng đã qua.

Liên Thành ta hiện tại một lòng một dạ muốn được gả cho Sở Tu Nhiên, không có ép buộc, không có uy hiếp.

Vì vậy, ta không cần ngươi cứu."

Sở Mật Nhân nhăn nhó cả mặt mày, không tin hỏi lại: "Ngươi thích hoàng thúc thật sao?"

Liên Thành bình tĩnh gật đầu: "Ngươi đi đi, đừng để vương gia trông thấy, nếu không sẽ rất rắc rối."

"Không được." Sở Mật Nhân vẫn chưa thuyết phục được chính mình, lần này dứt khoát nắm cổ tay Liên Thành kéo mạnh ra khỏi giường: "Ta không thể để ngươi đi vào con đường chết được."

"Mật Nhân, buông ra đi.

Ta đã nói ta không muốn đi." Liên Thành yếu thế hơn, vừa giằng co vừa bị y lôi đi một đoạn xa đến gần cửa.

Đúng lúc này, Thanh Vĩ ôm một thanh kiếm trong ng. ực áo xuất hiện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!