Liên Thành tự biết bản thân hắn không hề làm quá chút nào.
Ba chữ Sở Tu Nhiên đối với hắn là một cơn ác mộng hãi hùng không bao giờ tỉnh lại được.
Liên Thành mất phụ thân từ nhỏ, do mẫu thân ngày ngày dệt vải cực khổ nuôi nấng hắn ăn học thành tài.
Năm mười tám tuổi, hắn đỗ đầu khoa cử, một lòng nghĩ rằng có thể báo đáp quốc gia xã tắc và cũng giúp cho cuộc sống sau này của mẫu tử hắn sung túc hơn.
Lúc biết tin hắn thi đỗ, mẫu thân mừng đến mức khóc suốt cả ngày.
Hắn phải khuyên giải rất nhiều thì bà mới chịu ngừng khóc.
Hắn dẫn mẫu thân đến trà lâu sang trọng nhất, ăn những món ăn mà bình thường họ không dám ăn, lòng đầy hoan hỉ về tiền đồ xán lạn sau này.
Thế nhưng, thiên ý trêu người.
Ngày mà hắn đi yết kiến long nhan, Kính vương Sở Tu Nhiên cũng ở đó.
Chỉ vì khuôn mặt hắn có bảy phần giống với người trong lòng của y, y cố tình nói với hoàng đế hoãn lại chuyện phong quan cho hắn.
Bị Kính vương nhìn trúng, sự thật so với lời đồn cũng chẳng khác xa bao nhiêu.
Hắn bị cư0ng bức hết lần này tới lần khác, không phân biệt được là ngày hay đêm.
Y điên cuồng đem hắn trở thành vật thế thân, lúc không vui còn có thể rạch vài nhát dao lên cơ thể hắn, trước giờ chưa từng thương xót lấy một lần.
Trở thành bạn tình dưới thân Kính vương nhục nhã đã đành, còn bị những ánh mắt trong phủ khinh khi chế giễu.
Vương phi rõ biết hắn bị bắt ép nhưng vẫn suốt ngày kiếm chuyện hạ nhục hắn.
Sở Tu Nhiên cũng không nói nửa câu che chở hắn.
Hắn giống như là một món đồ vật bị bọn họ thích chà đạp thế nào thì chà đạp thế ấy.
Hắn biết, là do hắn xuất thân thấp hèn, là do hắn không có quyền thế như bọn họ, cho nên tiếng nói của hắn chẳng một ai chịu lắng nghe.
Vì biết, cho nên hắn nhịn, hắn nhịn là vì mẫu thân hắn.
Sở Tu Nhiên từng nói rằng nếu hắn dám bỏ trốn, y sẽ bắt mẫu thân hắn ra xử tử.
Nhưng mà, sự nhẫn nhịn nào cũng có giới hạn.
Khi mẫu thân lìa đời, Liên Thành không muốn nhẫn nhịn tiếp nữa.
Hắn không dễ dàng gì mới thoát khỏi tên ác quỷ đó, cho nên hắn tuyệt đối không thể để bị bắt lại.
Lúc đầu hắn cứ nghĩ trải qua một hai năm, Sở Tu Nhiên sẽ quên hắn đi.
Không ngờ, cho đến tận bây giờ binh lính của y vẫn ngày đêm lùng sục cái tên hắn.
Bất quá, do hắn đã đổi tên và bọn họ không biết mặt hắn, cho nên có lùng sục sao cũng vô ích.
Huống hồ, mỗi lần hắn nghe nói Sở Tu Nhiên đang ở quanh đâu đó là y như rằng sẽ lập tức trốn chạy tới nơi cách xa nơi này hàng trăm dặm.
Nhờ vậy, hắn mới có thể yên ổn tránh khỏi y suốt sáu năm qua.
Giờ đây Sở Tu Nhiên sắp đến thư viện Cận Minh, hắn đương nhiên không thể lưu lại nữa.
Liên Thành về nhà gói ghém hành lý, đeo nón có mành che đen đi ngay ra cổng thành, không ngờ lại bắt gặp đoàn ngựa xe rềnh rang của Sở Tu Nhiên đang vào thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!