Chương 19: (Vô Đề)

Trời tối Sở Tu Nhiên quả nhiên về đến đúng như hẹn.

Liên Thành cầm một chiếc áo choàng chờ sẵn ở ngoài cửa Phần Hương Viện, khi thấy y bước lại liền đưa ra áo choàng nói:

"Vương gia mau khoác vào, trời bên ngoài rất lạnh."

Sở Tu Nhiên kinh ngạc khựng lại vài giây mới cầm lấy, vừa khoác vừa hỏi:

"Có phải sợ bản vương lại nghĩ ra cách mới hành hạ ngươi cho nên mới ngoan ngoãn lấy lòng bản vương?"

Liên Thành lắc đầu.

Hắn đúng thật rất sợ Sở Tu Nhiên, nhưng hiện tại điều mà hắn quan tâm lại không phải thứ này.

"Hoàng thượng có làm khó gì vương gia không?"

"Y chưa có cái bản lĩnh đó. Bản vương đã gây một trận lớn ở Kinh Triệu Châu. Y chẳng qua là muốn mời bản vương ăn vài bữa tiệc, dò xét xem thái độ của bản vương đã nguôi ngoai hơn chưa. Lần này xem như giết gà dọa khỉ. Trong thời gian tới y chắc sẽ không dám gây thêm trò gì nữa."

Sở Tu Nhiên cùng Liên Thành đi vào tẩm thất, lúc này y mới moi ra một cuộn thánh chỉ giấu trong tay áo.

Cho ngươi!

Liên Thành ngạc nhiên mở thánh chỉ ra xem, bên trong ghi rõ bắt đầu từ ngày mai sẽ bổ nhiệm hắn thành Hàn Lâm học sĩ, chịu trách nhiệm quản lý kho văn thư của triều đình.

Liên Thành đọc xong há hốc tại chỗ một lúc rồi ngước nhìn Sở Tu Nhiên.

Sở Tu Nhiên nói:

"Lúc trước bảo rằng bản vương hại ngươi vô duyên với con đường làm quan, giờ cho ngươi làm quan thì vui đến mức không nói được nữa sao?"

"Không, cái này…chỉ là…ta…" Liên Thành một tay cầm thánh chỉ đã cuộn lại, tay kia che miệng ngăn không cho sự xúc động trào ra.

Sở Tu Nhiên nhếch môi chế giễu:

"Thực là vui đến vậy? Bản vương không hiểu, cho ngươi nhàn nhã ngươi lại không muốn, đâm đầu vào chốn quan trường hiểm ác thì có gì hay ho?"

Liên Thành hít sâu, nghe ra lời này có vẻ quan tâm nhiều hơn là khiển trách.

"Vương gia yên tâm, ta sẽ bảo vệ cho bản thân thật tốt."

"Đương nhiên phải vậy. Tuy rằng người bên ngoài không biết quan hệ giữa ta và ngươi, nhưng ngươi từ Kính vương phủ này đi ra, cũng có thể xem như hiền sĩ được Kính vương này nuôi. Ngươi có giỏi thì thử làm mất mặt bản vương đi, xem bản vương có lóc thịt lột da ngươi không?"

Liên Thành mân mê cuộn thánh chỉ cười:

"Vương gia, lời này không phải là thật lòng. Nhưng mà vương gia…" Hắn chợt nảy sinh lo lắng, hỏi thừa thêm một câu:

"Cái này không phải là do ngươi ép buộc hoàng thượng viết đấy chứ?"

Sở Tu Nhiên đưa tay ra giựt lọn tóc của hắn một cái thật đau: "Vớ vẩn! Ngươi đèn sách mười năm mới thi đỗ trạng nguyên.

Đây là do triều đình ban cho ngươi, không phải chức vị trong nhà bản vương mà bản vương muốn liền lấy được.

Chỉ bất quá, gần đây lão học sĩ muốn cáo quan vui vầy với con cháu, chức quan này bị khuyết.

Bản vương nghĩ để người ngoài được lợi chi bằng giao cho người mà bản vương nắm rõ trong tay.

Do đó, ngươi là lựa chọn tốt nhất.

"Liên Thành nhăn nhó mặt mày, lại hỏi:"Lão học sĩ thực sự muốn từ quan, hay là bị vương gia…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!