Gió bấc lạnh lẽo thổi tung khung cửa sổ xập xệ.
Trong cái kho nhỏ chứa đầy rơm ẩm mốc, người thanh niên mở mắt tỉnh dậy.
Khắp cơ thể y chằng chịt vết thương của đao kiếm, đến nỗi y chẳng biết vì sao mình lại ở trong kho này.
Hình ảnh cuối cùng mà y nhớ được chính là ngất đi gần một cái nhà nhỏ, sau đó hoàn toàn không còn ký ức nào nữa.
Người thanh niên nghe có tiếng bước chân, liền rút cây dao găm trong thắt lưng ra, nhìn rõ người đến là một đứa bé thì mới tạm cất dao lại.
Đứa bé ăn mặc lam lũ hì hục khiêng một chậu than to tướng đi vào, trông thấy y đã tỉnh thì reo lên:
"Ca ca, huynh tỉnh rồi sao?"
Người thanh niên nhìn thấy khắp mặt đứa bé bị bụi than dính vào lem luốc, khẽ cười một tiếng hỏi: Là đệ cứu ta sao?
"Phải a, ta thấy huynh ngất xỉu trước cổng nhà cho nên mang huynh vào đây?"
"Bằng sức của mình đệ?"
Đứa bé đưa tay áo lên cao quệt mặt ái ngại rồi cười hì hì:
"Mẫu thân đi sang thôn bên cạnh làm việc rồi, vài hôm nữa mới về tới, trong nhà chỉ có một mình ta. Ta lại không đủ sức đỡ huynh, cho nên lôi lôi kéo kéo một đoạn thì nghỉ mệt, xong lại lôi lôi kéo kéo tiếp, chắc là làm cho vết thương huynh thêm nặng rồi."
"Không sao. Ta không chết được."
Đứa bé đập đá lửa nhóm thau than, nhưng nhóm mãi vẫn không cháy.
Người thanh niên nhích tới một chút để xem, phát hiện đống than này đều ẩm ướt cả rồi.
"Than ướt thế này không thể đốt được."
Đứa bé tiu nghỉu:
"Ta biết, nhưng trong nhà chỉ còn lại chỗ than này. Huynh yên tâm, ta cố thêm chút nữa sẽ cháy thôi. Trước nay vẫn vậy mà."
Trước nay vẫn vậy? Người thanh niên nhìn quanh.
Hoàn cảnh sống của đứa bé này xem ra rất tệ.
Đứa bé nhóm một lúc lâu thì than mới chịu cháy.
Người thanh niên bật cười, quả nhiên có thể nhóm được nhỉ? Xem ra cũng là một cái tài.
Đứa bé nhìn y nói:
"Ca ca, lại gần thêm chút nữa cho ấm."
Người thanh niên gật đầu, lại nhích thêm chút, hỏi:
"Đệ không sợ ta là người xấu sao? Đừng nên tùy tiện nhặt người khác về nhà như thế."
"Mẫu thân nói rồi, giúp đỡ người khác là chuyện nên làm. Huynh xấu hay tốt thì không phải chuyện của ta. Ta giúp được huynh là tốt rồi."
"Nghe đệ nói, mẫu thân đệ chắc là người có lễ giáo. Sao lại bỏ đệ ở nhà một mình nguy hiểm như thế?"
Đứa bé cụp mắt xuống:
"Mẫu thân ta không biết chữ, người là thương nữ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!